Ngô Sở Úy há miệng muốn chửi, lại bị một cú húc của Trì Sính chấn vỡ thần kinh, tín hiệu ngứa ngáy sắc bén đâm vào màng não, bức y phải kêu lên, trong tiếng kêu còn mang theo âm khóc.
Trì Sính xoay đầu y lại, bá đạo hôn hai cái, nói: “Biết tại sao tôi muốn cậu đau không?”
Ngô Sở Úy hàm hồ nói một chữ “không”.
Kết quả lại bị Trì Sính đâm mạnh một cú chếch xuống, tiếng rên rỉ kịch liệt buột miệng thoát ra.
“Đừng đỉnh nữa… chịu không nổi rồi… a…”
Trì Sính đè người xuống, vùi vào toàn bộ, đâm đến vị trí sâu nhất.
“Cổ áo phanh rộng như thế, mặc lẳng lơ như thế cho ai xem hả?”
Ngô Sở Úy đã quên sạch chuyện hôm đó rồi, căn bản không biết Trì Sính đang nói gì.
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy vẫn mơ hồ không rõ, hai tay liền ngắt đầu nhũ của y, húc một trận bạo ngược, thao đến mức thân thể Ngô Sở Úy nhún nhảy, đau đớn kêu liên tục.
“Lẳng lơ cho ai xem hả?” Lại một tiếng truy vấn cứng rắn.
Ngô Sở Úy không thể không trả lời, nếu nói lẳng lơ cho người khác xem, Trì Sính không làm chết y sao? Nhưng nếu nói lẳng lơ cho hắn xem, hắn không phải càng hứng sao? Đang do dự, lại bị húc thật mạnh, vội vã mở miệng.
“Anh.”
Trì Sính cười dữ tợn, ngọn lửa trong mắt cháy lên bừng bừng.
“Vậy ông đây sẽ trừng trị nhóc lẳng lơ cậu!”
Nói xong, thẳng người lên, ôm eo Ngô Sở Úy, hông dưới bạo động mãnh liệt, tiếng va chạm vang lên rõ ràng, liên miên không dứt, có khí thế uy mãnh chiếm đoạt núi sông.
Trì Sính nói đúng, tư thế này quả thật rất dễ tìm góc độ, hai cẳng chân mạnh mẽ quỳ xuống, phần mông chắc nịch lắc lư trái phải. Cảm giác đau tuy không thể nào xóa đi, nhưng phần lớn đã bị cảm giác xót xót thay thế, tiếng kêu gào của Ngô Sở Úy dần biến điệu, theo dòng điện lưu quái dị trào lên từng đợt, mông bắt đầu vô thức uốn éo.
“Chỗ đó… chỗ đó… a…”
Một dòng dịch thể trong suốt không màu trào ra, Ngô Sở Úy ngưỡng cổ, nửa híp mắt, kêu một tiếng thật khoái.
Cuối cùng, mãnh hổ sau lưng cũng bùng phát, húc cho Ngô Sở Úy ngứa ngáy khó nhịn, bùng lên mạnh mẽ.
Lần này lại bị túm vào lòng, Ngô Sở Úy không mắng người nữa, một là thực sự không còn sức lực, hai là không biết nên mắng cái gì.
“Lần này sướng không?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nhúc nhích yết hầu, cực độ mệt mỏi gật đầu.
Trì Sính luồn tay vào bên trong vách đùi Ngô Sở Úy ngắt vài cái, hỏi: “Còn muốn đến không?”
Con mắt Ngô Sở Úy muốn nứt, mãnh liệt lắc đầu: “Không muốn nữa!!”
Giọng nói thấp trầm của Trì Sính lộ ra dã tính nồng đậm: “Nhưng trên sổ nợ của tôi vẫn còn một khoản.”
Nói xong, không giải thích thêm nâng một chân Ngô Sở Úy lên, nghiêng người, mặt đối mặt. Tư thế này để tiện giao lưu cự ly gần với Ngô Sở Úy, dán vào tai y nói những lời bẩn thỉu, nhìn dáng vẻ lẳng lơ xấu hổ của y.
“Không được… tôi sắp chết rồi…” Ngô Sở Úy đổ mồ hôi.
Trì Sính xoa mạnh lên cặp mông chắc nịch của y, cười trầm thấp: “Cậu biết cái mông của cậu thèm được làm cỡ nào không? Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi đã muốn làm cậu, muốn đến hôm nay…”
Nói xong, đè cái chân bị nâng lên của Ngô Sở Úy tới tận ngực, một chân lủi vào giữa hai chân mở rộng, đâm mạnh một cái đến cùng, rồi bắt đầu hoạt động hung mãnh.
Ngô Sở Úy đã bị sóng to gió lớn phía dưới lật tung, thần trí tan rã, gương mặt vặn vẹo như thụ hình, hoàn toàn không để ý Trì Sính đang nhìn mình chằm chằm. Không kiêng nể gì bày ra vẻ mặt cuồng dã nhất, trong tiếng rên rỉ còn mang theo âm khóc nặng nề, làm Trì Sính mê đắm đến thần hồn điên đảo.
“A a…”
Một dòng dịch trắng bị vắt ra, tiếng gầm tràn đầy cuồng loạn.
Ngô Sở Úy gần như vừa mới làm xong đã muốn ngủ, sau đó lại bị đau nhức dưới người bức cho tỉnh táo. Cổ họng đã khàn, khóe mắt ẩm ướt, tiểu Úy tử đã mệt đến không ngẩng đầu nổi, nhưng vẫn bị Trì Sính vô tình quấy rối.
“Cậu biết mười hai cây gậy mở rộng hậu đình mà cậu ném vào phòng làm việc của tôi đã ném lên đầu của ai không hả?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu, y chỉ biết cúc hoa rất đau.
Trì Sính cười đầy âm trầm, tàn nhẫn vực dậy thứ bên dưới của Ngô Sở Úy.
“Vẫn còn một món nợ, chúng ta có tính hay không:?”
Ngô Sở Úy cong lưng lên, uốn như con tôm, cố gắng gom ra một chút tinh thần cuối cùng khẩn cầu: “Ngày mai, ngày mai được không? Tôi thật sự không được…”
Ánh mắt Trì Sính dịu đi, hôn lên đôi môi mỏng của Ngô Sở Úy, hỏi: “Mệt rồi?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Chịu không nổi rồi?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính ôm chặt y vào lòng, ánh mắt thương yêu di chuyển trên mặt y, nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Vậy cũng phải phạt.”
Sau đó, như cầm thú lại lần nữa thi bạo với mật khẩu đã sưng trướng không chịu nổi kia.
Ngô Sở Úy triệt để hiểu ra một đạo lý, vật cực tất phản.
Chuyện gì cũng có giới hạn của nó, chẳng hạn chuyện bắn pháo này, thật sự không thể tích trữ. Bạn cho rằng bạn ép người ta một tuần lễ thì rất lợi hại, người ta nghẹn xong rồi làm bạn cả một đêm, mạng nhỏ của bạn cũng mất hết một nửa.
Phần chạy nước rút cuối cùng, Ngô Sở Úy đã chìm vào trạng thái bán hôn mê, giác quan thân thể theo điều kiện phản xạ hưng phấn cùng với động tác của Trì Sính, còn tinh thần thì đã sắp tan vỡ.
Sướng đến cực điểm chính là ngược, kích thích đến đỉnh điểm chính là đòi mạng.
Nước mắt của Ngô Sở Úy bị bức ép phải chảy ra, kêu gào khóc lóc không thở nổi trong sự “thương yêu” thô bạo đến cực điểm của Trì Sính, cuối cùng khi bùng phát cổ họng đã khàn đến không phát ra tiếng, hai chân bị ép chặt còn đang co giật kịch liệt.
Quá mãnh liệt.
Trong đầu chỉ lóe qua ba chữ này, Ngô Sở Úy liền triệt để ngất đi.
Lần này Trì Sính thật dịu dàng, không xen lẫn một chút giả dối nào, không chỉ rửa sạch tiêu độc cho mật khẩu của Ngô Sở Úy, còn lấy thuốc cao có chứa nhiều vật liệu quý giá, nhét vào trong người Ngô Sở Úy, cuối cùng hôn lên trán y một cái.
Tiếc rằng, Ngô Sở Úy đều không thấy được, đã vội vã chạy đi tìm Chu Công khiếu nại mắng người.