Phía bên kia lối đi có bóng người đang chờ đợi họ. Trúc Chi ngừng bước kéo áo Nhất Uy đi chậm lại. Nếu mà người chờ đợi họ là tên Huyết Yêu giả ban nảy, có thể họ sẽ tiêu đời mất. Cô vẫn còn nhiều chuyện phải làm lắm.
Thế mà người đứng phía bên kia là Huyết Yêu. Chỉ có điều không biết là Huyết Yêu muốn giết họ hay Huyết Yêu không muốn giết họ đây. Rồi người đàn ông trước mặt nói thành tiếng:
“Hai người có phải đầu óc có vấn đề hay không? Lại đi theo cái tên kia. Biết hắn là ai không hả?”
“Huyết Yêu?”
“Chứ cô tưởng ta là cái tên xấu xí kia?”, Huyết Yêu rút cây quạt ra phê phẩy trước mặt họ.
Trúc Chi vui mừng chạy đến bên cạnh Huyết Yêu ôm chầm lấy hắn. Huyết Yêu cũng không thèm gạt tay cô ra khiến Nhất Uy có cảm tưởng họ mới là đôi tình nhân lâu ngày không gặp. Vậy mà cậu cũng không hề buồn một chút nào. Xem ra giống như cậu nghĩ tình cảm mà cậu dành cho Trúc Chi đã nhạt nhòa dần rồi, bây giờ chỉ xem cô như một người bạn bình thường. Cậu không hề ghen tỵ một chút nào.
Nhất Uy chỉ lo cho Thanh Lâm. Cậu chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Trúc Chi cũng đoán được cô rất thích Huyết Yêu. Thế thì Thanh Lâm phải làm sao với đoạn tình cảm kia đây. Cậu khẽ lắc đầu thông cảm cho Thanh Lâm.
Trúc Chi ngước mặt nhìn Huyết Yêu, tay vẫn còn ôm lấy người hắn:
“Tui thấy mình và Nhất Uy bị cái tên kia giết chết. Thế nên tranh thủ hắn không để ý đã dọt lẹ.”, cô cười ngây ngô.
Huyết Yêu gõ lên đầu cô một cái rõ đau khiến cô buông hắn ra mà ôm lấy đầu mình. Cô trừng mắt nhìn hắn, lòng hơi căm tức. Thấy thế Huyết Yêu dịu giọng một chút:
“Ta sẽ không để hai người phải chết.”
“Nhưng trong giấc mộng của tui không thấy anh đến cứu.”
Huyết Yêu cầm lấy đôi tay của Trúc Chi lên săm soi khiến trái tim của cô loạn nhịp, trong lòng cứ như có hàng trăm hàng nghìn con kiến đang bò, nhồn nhột vậy mà cô không cảm thấy khó chịu. Cô nghe Huyết Yêu nói với mình:
“Đó chỉ là điềm báo về cái chết. Chúng ta vẫn có thể thay đổi nó. Cô biết ta sẽ không để cô gặp nguy hiểm.”
Trúc Chi kéo môi cười hạnh phúc. Đúng vậy, cô luôn tin tưởng hắn vô điều kiện như thế. Rồi bất chợt Trúc Chi làm một hành động ngay cả Nhất Uy cũng cảm thấy bất ngờ. Cô nhón chân lên hôn lên đôi môi của Huyết Yêu một cái.
Huyết Yêu cứng đơ vẫn không tin được vào mắt mình khi Trúc Chi hành động như vậy. Hắn lùi ra xa cô còn trừng mắt nhìn cô. Hắn liếc mắt xem phản ứng “không thể tin nổi” của Nhất Uy đứng cạnh đó mà chỉ muốn cướp lấy ký ức vừa rồi của hai người ném vào sọt rác. Tại sao cô lại hành động như vậy? Những người phàm chỉ hôn nhau khi họ là tình nhân mà thôi. Mà cô với hắn không phải kiểu quan hệ đó. Hắn cũng không hy vọng cô nghĩ cô và hắn có gì khác ngoài công việc.
Trúc Chi mới là người bàng hoàng nhất. Cô không hiểu tại sao bản thân lại làm ra hành động lớn mật như vậy. Không nên trách cứ cô, lúc nảy vẻ mặt khi nói câu nói vô cùng cảm động vô cùng an toàn đó đã khiến cô không kiềm chế được rung động trong lòng. Đó là nụ hôn đầu mà cô chủ động hôn người khác.
Trúc Chi hoang mang không biết phải giải thích thế nào với Huyết Yêu liền nhìn về Nhất Uy cầu cứu. Nhất Uy hiểu cho nỗi lòng của Trúc Chi. Bây giờ không giải thích được hành động vừa rồi là gì rất có thể khoảng cách giữa họ sẽ xa dần ra. Cậu quá hiểu Huyết Yêu, hắn là người không muốn dính vào mấy cái phiền phức như tình cảm trai gái.
Thế là Nhất Uy nói dối:
“Hôn môi là một hành động cảm ơn thôi, anh đừng để tâm quá.”
Trúc Chi tạ ơn trời đất âm thầm cảm ơn luôn cả Nhất Uy. Cô hùa theo:
“Phải rồi đó. Lúc nảy anh nói như vậy tui quả thật rất cảm động, rất muốn cảm ơn anh về điều đó. Cho nên mới…”
“Được rồi.”, Huyết Yêu không muốn nghe Trúc Chi nói gì thêm, hắn lạnh lùng, “Sau này, cô không nên làm những hành động lỗ mãng như vậy.”
Trúc Chi gật đầu tự thề với chính mình cho dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng không muốn đến gần hắn nửa bước chứ đừng nói hôn hắn. Chuyện cô đã làm đâu có lỗ mãng như trong lời hắn vừa nói đâu chứ. Hóa ra Huyết Yêu chỉ xem cô như một người quen biết bình thường. Hóa ra hắn sợ cô có cái gì đó với hắn.
Trúc Chi nói sang chuyện khác:
“Lúc nảy tới đây, tui với Nhất Uy đã gặp những hồn ma bị kẻ lạ mặt kia bắt giữ, họ không thể siêu thoát. Anh có cách giúp họ hay không?”
Nhất Uy cũng muốn giúp Trúc Chi phân tán sự chú ý của Huyết Yêu:
“Theo như lời chị Trúc Chi kể, người này không bị thương bởi thanh kiếm Kim Quy, thần kiếm cũng không xuất hiện khi em gọi.”
Huyết Yêu nhàn nhạt trả lời:
“Sương mù đó nếu như thần tiên không có hình hài thì không xuất hiện được. Thế nên thần kiếm không xuất hiện ra ngoài mà bị phong ấn trong thanh kiếm rồi.”
Trúc Chi hỏi:
“Có cách nào giết hắn và cứu những nạn nhân kia hay không? Tui không nhớ có sinh vật nào kì lạ như hắn trong cuốn sách bóng đêm.”
Huyết Yêu giải thích:
“Hắn không thể bị thanh kiếm làm bị thương. Hắn đã học một loại bùa chúa cực mạnh, không có bất cứ vũ khí nào chạm được đến người hắn. Hắn thu thập những linh hồn lạc loài và giữ chúng lại nơi này để tra tấn hoặc để bầu bạn.”
Huyết Yêu thở dài ngao ngán khi thấy khuôn mặt ngờ nghệch của hai người kia, hắn tiếp tục giải thích:
“Sương mù này chính là của hắn. Hắn thích giăng đám sương mù này bắt lấy con người rồi giết họ. Ta đã nhiều lần tìm kiếm hắn lại không gặp. Hôm nay quả là gặp may. Xem ra hắn và nữ hoàng bóng đêm đã hợp tác với nhau.”
Nhất Uy nói:
“Vậy chúng ta phải dẹp đám sương mù này mới gặp được ả ta, đúng chứ?”
Huyết Yêu gật đầu. Trúc Chi định túm lấy tay Huyết Yêu may mà cô nhớ ra chuyện vừa rồi nên chỉ nói:
“Anh biết cách hạ được hắn chứ?”
Huyết Yêu không trả lời Trúc Chi, hắn chỉ gật đầu rồi lạnh lùng quay người đi trước không quên nói với hai người còn lại:
“Theo sát ta. Lần này hai người không được khinh xuất, chuyện nhận ra ta không hề khó. Ta lúc nào cũng cầm cây quạt này trên tay. Đây là linh khí của ta không có người nào có thể giả dạng được nó.”
Trúc Chi buồn bã đi theo Huyết Yêu, bên cạnh là Nhất Uy đang cố lựa lời an ủi cô ấy. Nhất Uy nói:
“Chắc ảnh bất ngờ chút thôi, không có gì đâu.”
“Em không thấy cái bản mặt đó của anh ta hay sao? Như chị vừa trộm mất bảo bối quý giá của anh ta rồi phá hủy nó không bằng.”
“Chị thích Huyết Yêu sao?”, Nhất Uy hỏi thẳng vào vấn đề.
Trúc Chi phân vân một chút chưa biết trả lời Nhất Uy như thế nào. Liệu cô có phải thích Huyết Yêu hay không, hay cảm giác đối với hắn chỉ là chút cảm giác ỷ lại và tin tưởng tuyệt đối vào hắn mà thôi.
“Chị vẫn chưa thể xác định được.”
Nhất Uy khuyên thật lòng:
“Chị với anh ấy không có kết quả nào đâu. Nếu chưa phát sinh cái gì thì nên chấm dứt đoạn tình cảm này đi.”
“Chị cũng biết mà.”
Trúc Chi không còn nói một lời nào nữa kể từ đấy. Nhất Uy cũng tỏ ra tôn trọng cảm xúc của cô và quyết định không nhắc đến chuyện cô và Huyết Yêu nữa. Thay vào đó chỉ đi bên cạnh của cô, chốc chốc cậu lại liếc xem vẻ mặt như đưa đám của cô rồi lặng lẽ đặt tay lên vai cô vỗ về. Trúc Chi rất biết ơn vì điều đó.