Tạ Nhiên nhướng mày: “Biết là được rồi, đừng có nói toạc ra.”
Lục Tắc Hiên chủ động đứng dậy lấy đồ ăn cho cậu, chỉ chốc lát sau đã bưng một đ ĩa đầy những món Tạ Nhiên thích trở lại.
Trong sân nhảy, trai xinh gái đẹp đang lả lướt theo điệu nhạc, những người tạm thời chưa có bạn nhảy cũng tiếp tục tìm đối tượng phù hợp giữa đám đông. Chỉ có Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên ngồi tít trong góc phòng tiệc như thể chẳng liên quan gì đến vũ hội lần này.
Tạ Nhiên lẳng lặng sử dụng khả năng tàng hình của cáo lửa, xóa bỏ cảm giác tồn tại của bản thân và Lục Tắc Hiên. Xung quanh như có một kết giới trong suốt, ngăn cách ra một thế giới thuộc về riêng hai cậu.
Một lúc sau, điệu nhạc nhảy đầu tiên đã kết thúc.
Tạ Nhiên nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của Lục Tắc Hiên, hỏi khẽ: “Sao vậy, không vui à?”
Lục Tắc Hiên nói: “Sắp tốt nghiệp rồi, tôi…”
Tôi không nỡ phải xa cậu.
Cậu không dám nói ra những lời này, chỉ cau mày uống cạn ly rượu vang.
Tạ Nhiên lặng lẽ vươn tua ý thức ra, nói: “Cậu mệt rồi, ngủ một lúc đi.”
10 giờ tối, vũ hội kết thúc, đám sinh viên lục tục rời đi, nhân viên phục vụ tới dọn dẹp. Khả năng tàng hình của cáo đỏ phát huy tác dụng, không ai phát hiện ra Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên ở trong góc phòng.
Một lát sau, nhân viên phục vụ dọn dẹp xong xuôi, tắt đèn rời đi. Xung quanh trở nên im lìm.
Tạ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên đang ngủ say, bèn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt anh tuấn kia, nói: “Tắc Hiên, tớ cũng không nỡ xa cậu…”
Lục Tắc Hiên mơ mơ màng màng ngủ không biết bao nhiêu lâu. Đến khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ngồi giữa một khoảng tối mò, bèn cảnh giác nghe ngóng.
Tiếng bước chân bỗng vang lên gần đó, người kia đang bước về phía mình. Lục Tắc Hiên có thể nhìn được trong đêm, lướt mắt qua liền thấy rõ đối phương là ai, cậu ngẩn người giây lát rồi mới thấp giọng hỏi: “Nhiên Nhiên, vũ hội kết thúc rồi à, sao tôi lại ngủ quên mất?”
Tạ Nhiên khẽ nói: “Cậu vẫn chẳng để phòng tớ gì cả. Tớ chỉ dùng có chút xíu sức mạnh tinh thần đã thôi miên được cậu rồi.”
Lục Tắc Hiên nghi hoặc: “Cậu thôi miên tôi làm gì?”
Tạ Nhiên cong môi cười: “Tặng cậu một bất ngờ.”
Một tiếng “tách” khẽ vang lên bên tai, sân nhảy ở chỉnh giữa bỗng sáng đèn. Tạ Nhiên chầm chậm bước tới trước mặt Lục Tắc Hiên, nhẹ nhàng vươn tay ra, lịch thiệp hỏi: “Lục Tắc Hiên, có thể mời cậu nhảy một điệu không?”
Ánh đèn ấm áp chiếu thẳng từ trên xuống như phủ lên người Tạ Nhiên một vầng sáng vàng nhu hòa. Ánh mắt cậu ấy trong veo, sáng ngời với nét cười quen thuộc cứ nhìn thẳng vào cậu. Trong khoảnh khắc, Lục Tắc Hiên còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Lục Tắc Hiên sửng sốt nhìn Tạ Nhiên, nhất thời quên cả đáp lời.
Tạ Nhiên tiếp tục nói: “Vũ hội tốt nghiệp chỉ có hai ta. Cậu có đồng ý nhảy cùng tớ một điệu không?”
Tim Lục Tắc Hiên gần như ngừng đập, giọng nói cùng trở nên khàn khàn: “Nhiên Nhiên, cậu…?”
Tạ Nhiên không nói thêm nữa mà thẳng thắn kéo tay Lục Tắc Hiên, dẫn cậu xuống sân nhảy.
Vũ hội đã kết thúc, lúc này trong sân nhảy chỉ còn hai người các cậu.
Khúc nhạc du dương vang lên bên tai, Lục Tắc Hiên được kéo xuống sân nhảy mà tim đập dồn dập, tay lại ôm lấy eo Tạ Nhiên theo bản năng.
Những bước khiêu vũ đơn giản nhất đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần trong thời gian học đại học, cơ thể đã hình thành nên ký ức cơ bắp. Dù là lần đầu tiên hai cậu khiêu vũ cùng nhau nhưng lại phối hợp cực kỳ ăn ý, nhanh chóng bắt kịp tiết tấu âm nhạc, chầm chậm di chuyển.
Bước đi, xoay tròn…
Không có ai khác quấy rầy, đây là vũ hội tốt nghiệp của riêng hai cậu.
Lục Tắc Hiên ngơ ngẩn, đầu óc cứ quay cuồng, không thể tin cảnh tượng đang diễn ra ngay giờ phút này là thật, cảm giác như đang mơ một giấc mơ thật đẹp.
Tạ Nhiên nhắm mắt, nắm chặt tay Lục Tắc Hiên, tận hưởng thời khắc ấm áp chỉ có nhau.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, cuối cùng Lục Tắc Hiên cũng hoàn hồn, cậu dừng bước, hỏi: “Đây… Không phải mơ?”
Tạ Nhiên cười, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu thường mơ thấy tớ lắm à?”
Tai Lục Tắc Hiên đỏ lựng: “Tôi…”
Tạ Nhiên thẳng thắn nói ra: “Tớ cũng rất hay mơ thấy cậu.” Không đợi Lục Tắc Hiên kịp phản ứng, Tạ Nhiên bất chợt kiễng chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Lục Tắc Hiên, môi kề môi nói chuyện: “Lục Tắc Hiên, tớ thích cậu.”
Nụ hôn phớt nhẹ như chiếc lông vũ phất qua lại khiến phòng tuyến tâm lý của Lục Tắc Hiên sụp đổ ngay lập tức.
Khoảng cách rất gần, hơi thở ấm nóng của Tạ Nhiên phả bên môi Lục Tắc Hiên, nhột, khiến đầu óc cậu loạn hết cả lên. Lục Tắc Hiên đứng sững tại chỗ, nhìn Tạ Nhiên bằng ánh mắt không thể tin nổi, môi cũng run run: “Nhiên Nhiên, cậu… Cậu đang nói gì thế?”
Tạ Nhiên nhắc lại: “Tớ nói: Tớ thích cậu.”
Lục Tắc Hiên mừng như điên.
Cậu không nghe nhầm, Nhiên Nhiên nói thích cậu. Hóa ra Tạ Nhiên không đơn thuần coi cậu là bạn thân, Tạ Nhiên cũng thích cậu!
Toàn bộ buồn phiền và luyến tiếc khi sắp phải chia xa giờ đều hóa thành ngọt ngào và vui sướng. Người mình thầm mến cũng thích mình, không chuyện gì khiến người ta vui hơn chuyện này.
Lục Tắc Hiên nắm lấy tay Tạ Nhiên thật chặt, kích động đến lạc cả giọng: “Tôi cũng thích cậu, Nhiên Nhiên, tôi thích cậu từ rất lâu rồi!”
“Sau khi tốt nghiệp, hai ta sẽ phải cách xa nhau. Tớ muốn cho cậu biết tấm lòng tớ, muốn cậu biết rằng tớ rất thích cậu, chỉ muốn ở bên cậu thôi.” Tạ Nhiên nhìn thẳng vào mắt đối phương, nghiêm túc nói: “Tắc Hiên, dù tương lai xảy ra chuyện gì đi nữa, hai ta sẽ cùng nhau đối mặt, được không?”
Nghe những lời kiên định của Tạ Nhiên, Lục Tắc Hiên thấy rất ấm lòng. Cậu thấp giọng đáp: “Được, chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau giữa sân nhảy trống trải.
Tạ Nhiên chớp chớp mắt, bạo dạn chủ động hôn Lục Tắc Hiên.
Rốt cuộc Lục Tắc Hiên cũng không kiềm chế được khát vọng trong lòng nữa, quyết đoán nâng cằm Tạ Nhiên lên, nhiệt tình hôn cậu.
Tạ Nhiên nhắm mắt lại, chủ động vòng tay qua cổ Lục Tắc Hiên.
Nụ hôn đầu vừa ngây ngô vừa ngọt ngào khiến tim cả hai đập dồn dập. Mặc dù đã chiếm lấy đối phương rất nhiều lần trong mơ nhưng dù sao cảm giác khi ấy cũng rất mơ hồ, đây vẫn là lần đầu tiên hai cậu tiếp xúc với nhau thân mật đến thế trong hiện thực.
“Ưm… Ưm…”
Giữa sân nhảy tĩnh lặng, chỉ có hai người họ đang thân mật ôm hôn.
Trước đây cứ băn khoăn quá nhiều, sợ đối phương không thích mình, lại sợ tình cảm này không đi được đến đích. Hiện tại, không còn nhân tố bên ngoài nào có thể quấy nhiễu, hai cậu rốt cuộc đã nói hết tình cảm dành cho nhau.
Tớ thích cậu.
Tôi cũng thích cậu.
Hai cậu đã thích nhau từ lâu, chỉ là vẫn chôn chặt tình cảm ấy trong lòng đến tận vũ hội tốt nghiệp mới đánh bạo nói ra thành lời.
Tốt nghiệp mang ý nghĩa chia xa, từ nay về sau, hai cậu sẽ gia nhập những quân đoàn khác nhau. Tuy người không còn ở gần nhau nhưng cả hai chưa bao giờ kề cận đến thế.
Một lúc lâu sau, Tạ Nhiên đẩy Lục Tắc Hiên ra, khẽ thở hổn hển từng hơi, hỏi: “Quà tốt nghiệp tặng cậu đó, thích không?”
Lục Tắc Hiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Tạ Nhiên, bất đắc dĩ vò đầu cậu: “Cậu đúng là lắm chiêu trò, dùng khả năng tàng hình của cáo để qua mắt mọi người, còn thôi miên tôi, đợi đến tận lúc này mới lén nhảy với nhau một điệu.”
Thật sự không hổ là chuyện Tạ Nhiên có thể làm ra.
Tạ Nhiên nói: “Dù sao thì mối quan hệ của hai ta vẫn chưa thể công khai, chỉ có thể lén lút yêu đương trong tối thôi.”
Ánh mắt Lục Tắc Hiên rất dịu dàng, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Nhiên, thấp giọng thì thầm bên tai: “Nhiên Nhiên, có lẽ chúng ta… Sẽ rất khó để có thể ở bên nhau. Nhưng tôi tin chắc rằng chỉ cần chúng ta đồng lòng, dù có là khó khăn gì thì cũng sẽ tìm được cách vượt qua.”
Tạ Nhiên gật đầu thật mạnh: “Ừ, tớ tin cậu, cậu nhất định cũng phải tin vào quyết tâm của tớ đấy.”
Khung cảnh tỏ tình trong vũ hội tốt nghiệp ấy trở thành một phần vô cùng khó quên trong tâm trí nhau. Dù tiếp theo đây sẽ phải rời xa, đến những quân đoàn khác nhau, không thể gặp mặt, nhưng mỗi khi nhớ đến nụ hôn trong sân nhảy ấy, hai cậu đều thấy hạnh phúc đong đầy trong tim.
Người mình thích cũng thích mình, chỉ cần vậy thôi là đủ rồi.
Dù tương lai phải đương đầu với bao nhiêu áp lực, hai cậu vẫn sẽ kiên định đồng hành cùng đối phương.