Bản thân Ngoã Phong Sơn nằm trên biên giới của hai bên, lại giao với nhiều huyện, thần quang của hai phủ đã hiện lên. Thành Hoàng Đỗ Minh phủ và Xuân Huệ phủ cùng hiện ra pháp tướng, nhìn về phía xa xa trên bầu trời.
Một cỗ kiếm ý vô song đang treo trên không trung, mũi kiếm hướng xuống Hắc Phong Câu trong Ngõa Phong Sơn, làm cho bốn yêu quái hoá hình bên dưới không dám nhúch nhích chút nào.
Xoát ~ xoát
Lại có thêm ba luồng thần quang xuất hiện, Thành Hoàng của ba huyện gần đó cũng dẫn thuộc hạ tới đây. Thậm chí Thành Hoàng ba huyện gần đây cũng bỏ lại khu vực quản lí của mình, một thân một mình dùng pháp tướng bay tới.
Tình huống bây giờ bỗng trở nên vi diệu hơn.
Quỷ thần hội tụ trên Ngõa Phong Sơn, bốn yêu trong Hắc Phong Câu thân thể cứng ngắc. Bọn chúng nghĩ tới vô số tình huống như lại không có tình huống nào quỷ dị như vậy.
Thanh Đằng kiếm vẫn chưa rời đi, cũng không thu kiếm vào vỏ. Vỏ kiếm lơ lửng trên không trung. Còn mũi kiếm như đang chờ sai bảo.
Dường như quỷ thần bên dưới cũng đang đợi hành động của Thanh Đằng kiếm. Một số trông mong tiên kiếm rời đi, một số lại nhìn qua vết kiếm kia.
Thành Hoàng Xuân Huệ phủ nhìn Hắc Phong Câu và cả vết nứt đáng sợ kia, trong lòng thầm nghĩ đây hẳn là uy thế của tiên kiếm.
“Chẳng lẽ tiên kiếm nhận lệnh chủ nhân đến đây và đã chém được mục tiêu. Giờ lại thấy còn có yêu quái khác nhưng lại không có mệnh lệnh nào nên nó mới cố ý trấn áp nơi này?”
Trong lòng Thành Hoàng Xuân Huệ phủ suy nghĩ như thế. Cho dù thế nào cũng không thể để mấy tên yêu quái này chạy thoát. Thân là Thành Hoàng, liếc mắc có thể nhìn ra được oán niệm lệ khí bên dưới Hắc Phong Câu, đây tuyệt đối là yêu quái vô cùng hung ác.
Thành Hoàng Xuân Huệ phủ vẫn giữ được vẻ uy nghiêm, chắp tay với tiên kiếm đang lơ lửng trên không trung, sau đó quyết định thật nhanh, mở miệng.
“Tạ Kiếm linh đã trấn yêu tà, trợ giúp chúng ta hàng phục chúng… Các vị, chúng ta là Thành Hoàng một huyện phủ, tất nhiên phải truy nã ác đồ yêu tà!”
Vừa nói thì kim thân đã óng ánh, lực lượng hương hoả cùng với pháp lực bay lên, chủ quan Âm Ti cấp dưới đã viết xong miêu tả yêu vật vào sách, không để bọn chúng ẩn nấp trong khu vực quản lí của mình.
“Lẽ ra nên như vậy, hôm nay chúng ta cùng nhau trừ yêu!”
“Câu Hồn Sứ hai phủ và các huyện, lập trận toả hồn!”
Từng cái Âm tị tán bay lên che hết ánh nắng mặt trời, Phán Quan Bút rồi Đả Hồn Tiên, Định Tà Sách, Như Ý Quan… từng loại pháp khí của Âm Ti bay lên hưởng ứng.
Uy thế của nhiều quỷ thần cùng lúc được nâng lên, bọn họ dồn dập sử dụng pháp lực và hương hoả, thần quang sáng lên, hiện ra một loại khí thế liên hợp.
Bên trên Ngõa Phong Sơn, dưới Hắc Phong Câu, cây cối, núi đá lung lay, nghiêng ngả. Bốn yêu vật phía dưới không thể kìm nén được nữa, yêu khí toàn thân bốc lên, có tiếng yêu quái rống lên giận dữ.
“Tản ra tự chạy trốn!”
Nói xong, nó lập tức phát ra yêu quang chống cự với pháp quang(**) của quỷ thần Âm Ti, lại có yêu quái dùng yêu phong liều mạng muốn bay ra khỏi Ngõa Phong Sơn mặc kệ ảnh hưởng của pháp quang.
Chỉ là chúng vừa rời đỉnh núi trong chốc lát thì kiếm quang trên đỉnh đầu lập tức nở rộ, dáng vẻ của nó giống như muốn chém xuống, yêu phong lập tức im bặt.
“Ha ha ha ha ha… Ở lại đây đi!”
Tay áo Thành hoàng Xuân Huệ phủ bay ra một sợi xích màu vàng nhạt, nó giống như linh xà bay về phía yêu phong, trong khoảnh khắc đã cuốn lấy nó, sau đó lão vô cùng hung bạo quăng nó vào ngọn núi.
“Ầm…”
Trên núi, cây cối lung lay, đất đá nổ tung.
“Tứ phương tỏa hồn, trận khởi!”
Bốn cái câu hồn tác từ bốn phía Ngõa Phong Sơn bắn thẳng lên bầu trời rồi nối lại với nhau. Các Câu Hồn sứ giả, cấp dưới của các Thành hoàng ở hai phủ, đều chung sức. Trong phút chốc, bên trong trong Ngõa Phong Sơn xuất hiện từng đợt âm phong.
“Thật lâu không thấy yêu hoá hình. Hôm nay vậy mà thấy đến ba tên rưỡi. Nhất định phải luyện hồn hoá phách bọn chúng!”
Thành Hoàng Xuân Huệ phủ giống như muốn phát tiết cơn tức ngày hôm qua ra hết. Lão vận chuyển hết pháp lực và hương hoả thần quang mà không để lại vốn. Mỗi một lần đánh ra đều uy thế vô lượng.
Một lượng lớn câu hồn tác xuyên thẳng xuống, mỗi một tên yêu quái nhất định đều phải bị ít nhất mười mấy đầu xiềng xích trói lại, làm cho thần hồn rung chuyển rồi sau đó hút vào trong thần quang của quỷ thần.
Nhưng công kích trí mạng nhất không phải đến từ quỷ thần mà là trong khi tất cả đang đọ sức thì trên không trung vẫn có một thân kiếm lơ lửng. Bọn yêu quái cũng hiểu được rằng, không một ai có thể tiếp được một chiêu kiếm đầy uy thế đó.
Giống như có gai sau lưng, phân tâm mà chiến…
Trong bốn yêu phía dưới, yêu quái nửa mặt người kia nhịn không nổi nữa. Nó bị mấy chục cái câu hồn tác rút hồn ra khỏi thân thể.
Xà Cơ đã hiện nguyên hình, chui xuống yêu động sâu dưới núi, muốn chạy thoát theo mạch nước ngầm.
“Chạy đi đâu!”
Pháp tướng Thành Hoàng Đỗ Minh phủ bên này lập tức kéo dài tay áo, bàn tay lại càng biến ra to dần. Lão gần như đuổi theo sát nút với Xà Cơ kia, cùng thăm dò chỗ sâu của yêu động, sau đó bắt được đầu rắn.
“Hí…. Rống… Hồng khô lâu, tiện tỳ ngươi chết không được yên lành…!”
Ầm ầm ầm..
Đại xà điên cuồng vặn vẹo trong động phủ, làm ngọn núi Ngõa Phong Sơn chấn động không thôi.
…
Dân chúng ba huyện ở gần Ngõa Phong Sơn nhìn về phía đó, thấy được trên núi bao phủ một tầng mây đen, tiếng sấm sét cuồn cuộn không ngừng truyền đến.
(*)Âm tị tán: Cái dù của mấy người âm dùng để đi lại ban ngày.
(**) Pháp quang: Ánh sáng từ pháp thuật