Lạc Minh Hiên không nhịn được mắng: “Lôi Vô Kiệt, một mình ngươi đi trước, chẳng lẽ để ba chúng ta ngồi chung một con ngựa?” Nói xong cũng xoay người nhảy lên ngựa đuổi theo Lôi Vô Kiệt: “Ngươi đứng lại cho ta.”
Tiêu Sắt vẫn đứng yên tại chỗ thở dài, nhìn sang Lý Tổ Vương: “Kiếm vừa rồi của Tô Xương Ly là do tiền bối động tay động chân phải không.”
Lý Tổ Vương hơi cau mày nhìn Tiêu Sắt: “Đúng vậy, vừa rồi ta dùng Phong Nhã tứ kiếm bất ngờ tấn công sát thủ Ám Hà kia, mặc dù không dùng kiếm khí mạnh mấy nhưng lại khiến hắn gặp ảo giác. Chân khí của hắn bị một đòn của ta làm cho hỗn loạn rồi nhưng hắn không cảm thấy được, cho nên khi giao đấu với Tiểu Kiệt hắn sẽ lầm tưởng mình né được chiêu kiếm đó. Cuối cùng khiến cho né thiếu một tấc, bị cắt đứt tâm mạch.”
“Vì sao lại làm vậy?” Tiêu Sắt nói.
“Thiên phú của Tiểu Kiệt rất cao, nhưng nó quá mềm lòng. Ta có thể cảm nhận được kiếm của nó là kiếm của quân tử, nhưng kiếm của quân tử cũng cần khí thế sát phạt. Kiếm của nó cầu thắng chứ không cầu sinh. Giang hồ hiểm ác, kiếm như vậy không sống được lâu.” Lý Tổ Vương thở dài nói.
“Ta không giết người, người sẽ giết ta. Bất luận có phải giang hồ hay không, vĩnh viễn luôn như vậy.” Tiêu Sắt đi tới nói: “Ta hiểu nỗi lo của tiền bối, cứ giao Lôi Vô Kiệt cho ta.”
Lý Tổ Vương lắc đầu: “Nếu không phải vì ngươi, ta đã chẳng cưỡng ép Tiểu Kiệt làm chuyện như vậy.”
Tiêu Sắt đột nhiên dừng bước: “Ý của tiền bối là?”
Lý Tổ Vương hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tiêu Sắt không hề đo dự đáp: “Tiêu Sắt.”
“Tiêu Sắt?” Lý Tổ Vương trầm ngâm nói.
“Tiêu Sắt! Bất kể trước kia tên là gì, sau này chỉ có cái tên này.” Tiêu Sắt đáp rất kiên định, nói xong đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Nhưng một giọng nói thanh thúy gọi hắn lại: “Tiêu Sắt, ngươi chờ đã!”
Lúc này Tiêu Sắt mới xoay người, thấy một y nữ ngây thơ đang dùng đôi mắt to tròn nhìn mình, cô bé thấy mình xoay người bèn chạy tới, đưa một bình thuốc nhỏ cho hắn.
Tiêu Sắt quan sát bình thuốc, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ta biết ngươi có tiền, cầm Bồng Lai đan đắt giá theo người ăn như kẹo, nhưng cái này khác, đây là Tam Nhật hoàn. Người sắp chết đi nữa nuốt Tam Nhật hoàn vào cũng có thể kéo dài tính mạng ba ngày. Sau này ngươi có gặp chuyện gì thì cứ nuốt nó vào, trong ba ngày tới tìm ta, ta cứu ngươi!” Hoa Cẩm cao giọng nói.
Tiêu Sắt mỉm cười ôn nhu hiếm thấy, hắn xoa đầu Hoa Cẩm: “Được.”
Tư Không Thiên Lạc vội vàng đi tới lôi Tiêu Sắt đi: “Mau đuổi theo hai người bọn họ, nếu không chúng ta phải đi bộ tới Lôi gia bảo đấy!”
Tiêu Sắt gật đầu một cái, nhìn về phía mọi người ở Kiếm Tâm trủng: “Ơn cứu mạng, Tiêu Sắt xin cám ơn tại đây, có duyên sẽ lại tới cầu kiến.”
Lý Tổ Vương nhìn Tiêu Sắt, chậm rãi nói: “Lão hủ có một tâm nguyện.”
Tiêu Sắt kinh ngạc, lại thấy Lý Tổ Vương đột nhiên khom người quỳ xuống. Tứ đại hộ kiếm sư Hà Khứ Hà Tòng, Vô Pháp Vô Thiên kinh hãi: “Lão gia tử!”
Tiêu Sắt im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn Lý Tổ Vương, sắc mặt nghiêm nghị.
Lý Tổ Vương trầm giọng nói: “Tám năm trước con gái ta đã mất. Hôm nay, ta hy vọng cháu ngoại ta có thể bình an về tới đây.”
Tiêu Sắt xoay người, im lặng vài giây rồi gật đầu một cái: “Hiểu rồi.” Nói xong lại quay đầu đi tiếp, không quay đầu lại nữa.
Hà Khứ Hà Tòng vội vàng tới đỡ Lý Tổ Vương đậy, Hà Khứ kinh ngạc: “Lão gia tử, Tiêu Sắt kia là người phương nào, sao phải quỳ với hắn?”
Lý Tổ Vương lắc đầu, không trả lời Hà Khứ mà tiếp tục lầm bầm: “Hắn nói hắn tên Tiêu Sắt, không còn là người trước kia nữa. Nhưng có một điều không đổi, hắn họ Tiêu. Chỉ cần hắn vẫn họ Tiêu, như vậy những chuyện trên người hắn mãi mãi không có ngày kết thúc.”