Hai người cả quãng đường, hiện ra có chút ngột ngạt.
Tiêu Hằng dường như không thích nói chuyện, đây với người đàn ông trong ấn tượng của Giản Đồng, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Cả quãng đường cô đã nhiều lần nhìn trộm sang Tiêu Hằng đang lái xe ở bên cạnh.
Giản Đồng các xác định được dự đoán ở trong lòng mình…
Tâm trạng của Tiêu Hằng không được tốt, cho dù dáng vẻ khoan khoán thoải mái, nhưng cái sưng phù và quâng thâm của đôi mắt, lại không thể che đậy được.
Hai người xuống xe, giống như trước kia, Giản Đồng đi theo Tiêu Hằng vào trong quán mì bò.
Lúc ăn, điện thoại của Tiêu Hằng không ngừng reo lên, đôi lúc còn có cả tin nhắn gửi đến.
Ăn bữa ăn này, trong lòng cô suy nghĩ, đợi ăn xong bát mì, thì cũng nên nói rõ ràng với người đàn ông này rồi.
Chiếc điện thoại Tiêu Hằng đặt trên bàn, lại một hồi reo lên.
Lần này không phải là tin nhăn, Tiêu Hằng nhìn vào điện thoại, giữa hai đầu lông mày nhô lên như hai ngọn núi, cầm chiếc điện thoại ở trên bàn lên, đứng bật dậy, vừa đi ra phía bên ngoài, vừa nói với Giản Đồng: “Đợi một chút, tôi nghe điện thoại một lát”
Rồi vội vàng đi ra bên ngoài quán mì.
Giản Đồng nhìn ra bên ngoài, Tiêu Hằng hình như đang nổi giận, đi đi lại lại không ngừng.
Trong lòng hiện lên sự hoài nghỉ lo lắng, đợi đến lúc Tiêu Hằng quay lại, Giản Đồng chớp chớp mắt, nhìn thấy rõ ràng sự nôn nóng và tức giận ở trong đôi mắt của người đàn ông này.
Mà cái khe nổi lên giữa hai đầu lông mày của anh, lại càng sâu hơn.
“Cậu chủ Tiêu, gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tiêu Hằng không ngờ rằng Giản Đồng từ trước đến giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói, lại đột nhiên hỏi anh như vậy.







– —————–