Bạch y nhân kia ngửa mặt lên trời cười to, cười xong mới nói với Quân Vô Ý:
– Quân Vô Ý, đứa cháu này của ngươi, thật làm cho ta thưởng thức không thôi a. Hắn lại dám nói muốn loạn đao chém nát ta, ha ha ha. Quân Vô Ý, ngươi nói cho hắn biết, chưa cần nói đến Quân phủ các ngươi có thực lực này hay không, chỉ cần nói các ngươi có đảm lượng giết ta hay không đã là vấn đề rồi. Ha ha ha, thật sự là vô tri đến buồn cười, Thiên Hương thành đệ nhất vô tri hoàn khố quả nhiên nổi tiếng không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng biết tiếng, bội phục bội phục, đáng thương đáng thương!
– Tiêu Hàn, nơi này là Quân phủ, ngươi càn rỡ quá đáng rồi đó!
Bạch y nhân còn lại tức giận quát mắng:
– Nếu ngươi không muốn cùng ta tới đây, ngươi có thể lập tức rời đi! Nói loạn làm cái quái gì?
– Mộ Tuyết Đồng, ngươi nói đúng, nơi này là Quân phủ, ở trong này, ngươi cũng không có tư cách hô mưa gọi gió với ta!
Tên bạch y nhân Tiêu Hàn khuôn mặt xám xịt lại, không thèm quay đầu lại mà nói.
“Ha ha ha, thật sự là buồn cười, bởi vì trên đời này có nhiều người thích tự sướng như thằng ku này nên thế gian này mới có nhiều chuyện thú vị để xem”. Quân Mạc Tà cất tiếng cười to:
– Ca ca này ah, ngàn vạn lần không nên xem mình quá trọng yếu, tự vấn lương tâm mình một chút, ngươi là quan lớn trong tổ chức của ngươi ah? Ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ tổ chức sao? Quân gia ta cho dù giết chết ngươi, chủ tử của ngươi sẽ vì một cái mạng chó nhà ngươi mà cùng Quân gia ta gây chiến sao?
Quân Mạc Tà thương hại nhìn hắn:
– Hài tử đáng thương, nói cho ngươi biết một cái chân lý: Cho dù mọi người trên thế giới này chết sạch thì mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông và lặn xuống ở phía tây. Ngươi ngàn vạn lần đừng có đem mình đặt cao quá, nếu không có một ngày ngươi sẽ té đau đó, mà nhiều khi té cắm mặt xuống ” môi ở lại răng đi nhé” thì khổ! Ta nói lời chân thành, coi như dạy dỗ ngươi miễn phí. Haiz, ta, chính là một người thiện lương ah…
Bóng người chợt lóe, “ba ba ba. Hàng loạt âm thanh vang lên.
Bạch y nhân trong cơn cuồng nộ phi thân lại, giơ tay lên tát hắn.
Quân Mạc Tà trong tiếng cười to, “xoát” một cái cấp tốc lui ra phía sau, bạch y nhân vẫn như hình với bóng đuổi theo, thân mình Quân Mạc Tà lắc trái lắc phải. Sau đó, Mạc Tà trúng một chưởng trên vai, nhưng trong khi trúng chưởng thì đầu gối và khuỷu tay của hắn cũng đồng thời vung lên.
Phốc phốc hai tiếng, sắc mặt bạch y nhân vừa xanh mét lại vừa trắng bạch, tư thế có chút không tự nhiên. Hai mắt hắn trở nên đỏ bừng như muốn phún hoả nhìn Quân Mạc Tà, tức giận đến mức muốn ngấu nghiến cả người Quân Mạc Tà rồi nuốt vào bụng.
Quân Mạc Tà tuy rằng nói năng lỗ mãng, nhưng đối với bạch y nhân mà nói, hắn vẫn là hậu sinh vãn bối. Dạy dỗ hắn một chút thì có thể, hưng tuyệt đối không thể giết hắn. Vì vậy, mười thành công lực thì bạch y nhân cũng chỉ sử dụng nửa thành để giáo huấn hoàn khố tiểu tử miệng lưỡi lợi hại này.
Chẳng lẽ hắn đường đường là một thiên huyền cao thủ, nói thế nào cũng có chút tự trọng thân phận; lại đi tranh chấp với một đứa hậu bối tiểu tử ngay cả ngân huyền cũng chưa đạt tới. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc người ta cười tới rụng răng.
Nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ là Quân Mạc Tà có thể phản kích lại sắc bén, thần tốc, chính xác, mà lại thập phần tàn nhẫn như thế!
“Khuỷu tay đánh thẳng vào cổ họng mình, mà đầu gối lại nện thẳng vào hạ bộ! Mặc dù mình khinh địch, hoàn toàn không có phòng bị, tuy nhiên tên tiểu tử phương vị tấn công cũng quá mức hiểm độc đi, lựa chọn thời gian và cơ hội hết sức chính xác, nên với thân pháp của mình vẫn bị trúng chiêu. Chắc chắn là tên tiểu tử này có thể nhìn ra sơ hở của mình.”
Nếu không phải huyền khí của Tiêu Hàn đã đến thiên huyền cảnh giới, dưới hai chiêu vừa rồi, hắn hoàn toàn có thể mất mạng, chết còn thảm hơn chữ “chết”! Mặc dù vậy, cổ họng hắn cũng hết sức đau nhức. Dưới khố lại thốn vô cùng, dùng hết định lực toàn thân mới kềm được tiếng rên rỉ.
Tiêu Hàn tức giận hừ một tiếng. Cả người lam quang rực rỡ, muốn thực sự ra tay phế bỏ tiểu tử đáng giận này! Mộ Tuyết Đồng vội vàng ngăn lại, cả giận nói:
– Ngươi náo loạn còn chưa đủ sao? Cư nhiên cùng một đứa bé so đo như vậy! Còn có chút phong độ trưởng bối hay không?
Quân Vô Ý lạnh lùng nhìn Tiêu Hàn, trong lòng đã sớm quyết định, nếu hắn dám thực sự ra tay với Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý sẽ liều mạng bại lộ thực lực của mình, bất kể hậu quả ra sao cũng phải toàn lực ra tay, giết hắn chết tại chỗ.
Tiêu Hàn hổn hển thở mấy hơi dồn dập, thanh âm khàn khàn, rõ ràng hai chiêu vừa rồi của Quân Mạc Tà đả kích hắn không nhỏ. Hắn cắn răng nói:
– Được! Hôm nay ta tạm thời buông tha tên tiểu tử này.”
Nói xong trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà:
– Tiểu tử ngươi nên cầu nguyện lão thiên là ngàn vạn lần đừng rơi vào trong tay ta đi!
Quân Mạc Tà hì hì cười, nói:
– Ngươi yên tâm, bản công tử đang hướng ông trời cầu nguyện, khi bản công tử có đủ thực lực hành hạ ngươi, mong ông trời cho bản công tử được gặp lại ngươi.
– Chỉ bằng vào ngươi? Ha ha ha…
Tiểu Hàn giận dữ cười lại, hừ mạnh, nói:
– Đời này vô vọng!
– Phải không ta? Đũng quẫn thằng nào mới trúng ba cái đá của ta, nhanh như vậy đã không đau đớn?
Quân Mạc Tà lạnh lùng thốt lên.
Tiêu Hàn kia vừa trả lời lại một cách mỉa mai, nghe xong Quân Mạc Tà nói thì chỉ biết há miệng thở dốc, lại không thể nói gì, Tiêu Hàn dù sao cũng là thiên huyền cao thủ, không thể nói khoả lấp trận đau vừa rồi, nhất là đối mặt với Quân Mạc Tà, so với con kiến còn yếu hơn!
Hắn biết rõ, vừa rồi bản thân hắn chưa sử dụng hết toàn lực, dù sao Quân Mạc Tà chỉ là một tiểu quỷ chưa tiến vào được ngân huyền cảng giới, với thiên huyền cao thủ mà nói thì chẳng qua là một con kiến mà thôi. Trên thực tế, cho dù là kim huyền, ngọc huyền cao thủ ở trong mắt thiên huyền cao thủ, vẫn chỉ là con kiến, nhưng oái ăm một điều là chính bản thân hắn vừa trúng hai chiêu của con kiến. Nếu hai chiêu đó mà do một người tu vi ngọc huyền phát ra thì hộ thân huyền khí của hắn đã chẳng có cái quái gì tác dụng, chỉ chờ tử thần tới lội cái mạng nhỏ của hắn đi thôi. Hắn vừa nghĩ tới thì lại cảm thấy cổ họng, hạ thể đau đớn, không khỏi nghĩ tới mà sợ. Đối với Quân Mạc vô cùng oán hận, trong lòng muốn diệt Quân Mạc Tà càng nhanh càng tốt.
!
Quân Vô Ý lạnh lùng nói:
– Tiêu huynh lần này đường xa mà đến, chẳng lẽ chỉ vì đấu võ mồm với cháu của ta sao?
Tiêu Hàn hừ một tiếng cuối cùng không trả lời. Mộ Tuyết Đồng cười cười, nói:
– Vô Ý, từ biệt mười năm, lần này rốt cục đến phiên ta được đi ra ngoài, cho nên, có người ủy thác ta mang đến cho đệ một kiện lễ vật.
Quân Vô Ý hô hấp dồn dập, thất thanh hỏi:
– Là nàng sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.