Lam Thất ở phía sau liếc mắt nhìn xung quanh, cúi người nói nhỏ với Hạ Nhi.
“Tôi sẽ đợi ngoài cửa.”
Hạ Nhi gật nhẹ đầu, Lam Thất xoay người rời đi.
Bối Vy từ trên bục sân khấu liếc mắt nhìn thấy Hạ Nhi, chậm rãi bước tới.
“Hạ Nhi! Em cũng đến sao?”
Cô nàng nào đó vừa trông thấy khuôn mặt thanh thuần đầy giả tạo của Bối Vy, lười biếng trả lời xoay đầu đi hướng khác.
Lương Hạ hừ lạnh, liếc Bối Vy bĩu môi.
“Chị vẫn là cách xa bọn tôi chút đi. Đừng tỏ vẻ thân thiết nữa. Chọc bọn tôi ghê tởm đấy.”
Hạ Nhi nghe thấy liền cười khẽ.
Bối Vy xem như không nghe thấy, nhìn Hạ Nhi cười đến cao ngạo quyến rũ, lớn tiếng chế nhạo:
“Tôi làm sao dám thân thiết với Dung phu nhân. Không cẩn thận lại chọc giận vị Dung gia chủ nào đó. Hạ Nhi! Vẫn là cô có bản lĩnh.”
Thanh âm không khống chế cảm xúc nên giọng nói có chút bén nhọn, thu hút rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh nhìn tới.
“Dung phu nhân? Bối Vy là đang nói Hạ Nhi sao?”
“Không phải Hạ Nhi với Khương học tỷ là một cặp à?”
“Dung gia chủ? Dung gia! Mẹ ơi.”
Bốn phía bỗng dưng nghị luận không dứt lời.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân đối diện đang cười nhạo nhìn mình, trong lòng không biết là tư vị gì.
Lần đầu tiên gặp được người như vậy.
Hạ Nhi gần như tức giận đến tắt tiếng.
An Tranh từ phía sau đi tới, nhìn Bối Vy lạnh giọng nói:
“Bối Vy! Chị một câu Dung phu nhân là có ý gì?”
Bối Vy cong người cười càn rỡ, xoay người hướng tới tất cả những người đang xem náo nhiệt phía sau, lớn tiếng nói:
“Hạ Nhi là được Dung Lạc — Dung gia chủ chọn làm Dung phu nhân. Trong đây không ít các thiếu gia tiểu thư vọng tộc, chắc cũng ít nhiều biết đến Dung gia. Hôm gia chủ Dung gia — Dung Lạc trở về nước, đã ra mắt Hạ Nhi với tư cách — Dung phu nhân. Tôi cũng có tham dự buổi tiệc đó. Ở đây cũng có vài người nhận ra đi. Nữ nhân này một mặt quyến rũ Khương Tình, lại đùa cho Dung gia chủ xoay quanh bản thân. À! Còn có An Tranh nữa. Không biết cuối cùng sẽ chọn ai.”
Ánh mắt không nhìn Hạ Nhi nhưng lại nói ra những lời đầy chế nhạo, quả thực giải thích được bốn chữ không biết xấu hổ vô cùng nhuần nhuyễn.
“Đúng vậy! Hôm đó ba tớ có nhắc về việc này. Nói Dung gia có một vị Dung phu nhân — là Hạ Nhi sao?”
“Tớ cũng có nghe thấy.”
“Chỉ là tin đồn trong các gia tộc hào môn, cũng không thể tin nha.”
“Tớ nghe nói vị Dung gia chủ mới về nước đó. Không phải đơn giản chỉ là một gia tộc bình thường như chúng ta.”
“Khương Tình chính là người thừa kế tài phiệt thế gia đứng đầu, tại sao Hạ Nhi lại vứt bỏ mà trở thành người của Dung gia rồi.”
“Dung gia là gia tộc thế nào? Cậu không biết thì đừng nói mò. Cẩn thận cái miệng của cậu.”
“Hạ Nhi nếu trở thành người của Dung gia. Vậy Khương Tình không phải độc thân rồi à?”
“Tớ muốn đào góc tường.”
“Tớ cũng muốn.”
“Khương Tình đấy! Các cậu có cửa sao?”
“Không có cửa cũng phải thử đào. Tớ là vì Khương Tình yêu thích Hạ Nhi mà lui về sau nha.”
“Không ai tò mò về người cướp Hạ Nhi đi từ tay Khương Tình — Dung gia chủ sao?”
Hạ Nhi nghe loáng thoáng mà nhức hết cả đầu.
Náo nhiệt Bối Vy đem tới cũng không nhỏ, khán phòng quá rộng, hiện tại lại đang cao điểm nên đa số sinh viên đều ùa tới hóng chuyện.
Trên bục sân khấu Bối Lạc liền bước tới, ngồi xuống cạnh cây đàn dương cầm, thong thả vươn tay đàn một khúc nhạc êm dịu.
Ngay lập tức tiếng nghị luận xung quanh dần lắng lại. Bối Vy liếc mắt nhìn thấy, ánh mắt oán độc có chút đố kỵ nhìn Bối Lạc trên sân khấu, bỗng mở miệng cười lạnh nói:
“Vẫn là nên gọi một tiếng Dung phu nhân đi. Không phải cô đàn rất hay sao? Có thể góp vui biểu diễn..”
Hạ Nhi không nhịn được nữa mà tiến lên, giơ tay hung dữ nắm lấy xương hàm của Bối Vy, gần như muốn xách người lên, ép cho cô ta không thể nói ra một lời nào khỏi miệng.
“Cô còn mở miệng nói một câu Dung phu nhân. Tôi sẽ xé nát cái miệng này của cô.” Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.
Ánh mắt Hạ Nhi nhìn Bối Vy đã tàn ác đến điên cuồng, lại lạnh lẽo giống như đang nhìn người chết.
Một lần nữa đám đông phía sau lại hướng tới hai nữ nhân đang gây náo loạn kia.
Ngay thời điểm tất cả mọi người đều hoảng sợ nín thở, thì đột nhiên thấy khóe miệng Hạ Nhi chậm rãi cong lên.
“Cô thích Dung Lạc rồi?” Thanh âm mười phần chắc chắn.
Bối Vy liếc mắt nhìn thấy bóng dáng thanh lãnh từ phía sau cánh cửa đi tới, khàn giọng cười nhạo.
“Cô tức giận? Cô không muốn ai để ý đến Dung Lạc sao?”
Hạ Nhi nhìn vào tròng mắt oán độc của Bối Vy, đột nhiên cười khẩy một tiếng, hất mạnh Bối Vy ngã xuống chân bàn tiệc bên cạnh.
“Cô!” Bối Vy phẫn hận la lên, thân thể bị đụng mạnh đau nhức đến run rẩy.
Chỉ thấy Hạ Nhi xoay người vươn tay ra nắm lấy cổ áo nữ nhân đang đứng phía sau cô, kéo mạnh xuống. Môi đỏ mọng áp lên, mùi hương như lan như sương đột ngột lan toả ra khắp nơi.
Những người xung quanh: “….”
Bối Lạc ngón tay bỗng trật nhịp đàn, thất thần đứng dậy.
Trong khung cảnh xa hoa tráng lệ, nữ nhân cao gầy lãnh đạm lại xa cách, khí chất trên thân ôn nhuận tựa gió xuân thổi, mái tóc đen tung bay toả ra mùi hương nhàn nhạt thanh mát, sườn mặt tuyệt mỹ diễm lệ, trên người là áo sơ mi trắng đơn giản tuỳ ý, thế nhưng màu áo đó vẫn không trắng bằng làn da trắng nõn như bạch ngọc kia. Thân hình nữ nhân hơi cúi xuống, cổ áo bị Hạ Nhi kéo đến nhăn nhúm, làn môi gợi cảm lại quyến rũ mê người bị Hạ Nhi áp môi lên, không chừa kẽ hở, thân thể thon thả cứng đờ, hai tay buông lỏng hơi run khẽ, trong ánh mắt nâu sẫm hiện lên chút mờ mịt.
Hạ Nhi lười biếng nâng mắt, khóe miệng khẽ cong rồi rời đi.
Mặt không đỏ thở không gấp, dời mắt sang chỗ khác, hắng giọng lạnh lẽo nói:
“Tôi là người của Khương Tình. Dung phu nhân là cái quái gì chứ?”
Không gian lạnh ngắt như tờ. Mọi thứ đều im bặt.
“….” ____
“Em vừa mới làm cái gì?” Giọng nói ôn nhuận đầy khắc chế vang lên.
Hạ Nhi lại chớp mắt, nhịn không được mà bật cười.
“À! Coi như tuyên thệ chủ quyền?”
“……”
“Không thể?”
Hạ Nhi phát hiện trong xương cốt hoàn toàn bị khai quật ra tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Cô nhịn không được mà cười với nữ nhân đang cứng đờ này, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc êm tai:
“Em nói sai sao? Khương tiểu thư?”
Chỉ thấy bàn tay Khương Tình ngay lập tức đưa ra, Hạ Nhi cảm giác được sau cổ bị ghìm lại, thân thể ngay lập tức bị ấn vào người nữ nhân đối diện. Mùi hương như lan như sương mê người cực hạn quyến rũ bay vào chóp mũi cô. Khương Tình cúi đầu mạnh mẽ chuẩn xác hôn lên môi Hạ Nhi.
Nụ hôn này biến thành Khương Tình chủ động, còn kịch liệt hơn cả cái trước. Có xu hướng mạnh bạo tàn phá. Hàng lông mi Hạ Nhi hơi run run, cảm giác được hai cánh môi mềm mại bị đầu lưỡi ai đó cạy mở. Khương Tình là không để ý cả hàng trăm cặp mắt xung quanh, làm như không thấy mấy ánh mắt của những người đó, thậm chí còn không coi ai ra gì, hoàn toàn không hề để ý đến.
Muốn hôn sâu cô.
Hô hấp nóng bỏng đan vào nhau.
Hạ Nhi vội vã đưa tay đẩy Khương Tình ra, thở dốc liên tục, hạ giọng đến mức thấp nhất nói:
“Khương Tình! Tiết chế lại đi.”
Con ngươi u tối giống như đám mây đen chuẩn bị mang mưa, Khương Tình rời khỏi môi cô, không hề có ý tự giác xấu hổ vì bị nhìn thấy, trầm giọng nói:
“Em xem như tự biết mình. Em — là của tôi.”
“….”
Một màn này nếu bị truyền ra ngoài, không biết phải khiến cho bao nhiêu người rớt mắt kính. Khương Tình ôn nhuận dịu dàng tao nhã thường ngày, lại kích động mất hết lý trí khi bị một nữ nhân kéo cổ áo ‘cưỡng hôn’.
