Sẽ ra sao nếu Hà Nhược Tích thật sự làm Hoàng Hậu… chẳng lẽ là cuối cùng Lang Vương mưu nghịch thành công?
Quỳnh Nương không cho phép mình nghĩ tiếp nữa, nói cách khác, chẳng phải là nàng giống Hà Nhược Tích, bị Thượng Vân Thiên dắt mũi, làm loạn lòng sao?
Mấy ngày kế tiếp, đại doanh có thể hình dung là rối loạn.
Bởi vì đầu của trùm thổ phỉ đã bị chém, vạn tuế hạ ba đạo thánh chỉ, muốn Lang Vương phải về kinh báo cáo công tác, còn lại giao cho quân Tào gia xử trí.
Hạ thánh chỉ tuyên triệu vào kinh như bùa đòi mạng, theo người ngoài thấy toàn là dấu hiệu không lành, có lẽ là vạn tuế tin tội danh mưu nghịch của Sở Tà, muốn lấy lại binh quyền, tuyên triệu vào kinh vấn tội.
Mưu sĩ của Lang Vương đều có ý kiến phản đối, cảm thấy lần này Lang Vương về kinh dữ nhiều lành ít, chi bằng bảo trúng tên cáo ốm, ở lại Giang Đông, chỉ cần quân quyền trên tay thì trời cao hoàng đế xa, vạn tuế có lòng cũng nhất thời không làm gì được.
Nhưng Lang Vương lại không tỏ thái độ, chỉ là lúc về doanh, hắn nói với Quỳnh Nương, muốn nàng ở lại Giang Đông, chờ hắn vào kinh rồi sẽ nghĩ cách đưa hết người Thôi gia đến Giang Đông.
Quỳnh Nương cũng hiểu được tâm tư của Lang Vương. Hắn là người tâm cao khí ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng để người khác bôi nhọ, thừa nhận tội danh không có căn cứ? Nhưng để nàng ở lại là biết rõ việc này hung hiểm, không muốn nàng cùng rơi vào nguy hiểm với hắn.
Thật ra lúc Quỳnh Nương nghe được thánh chỉ tuyên Lang Vương vào kinh của hoàng đế, nàng mơ hồ nghĩ, đời này rất nhiều chuyện thay đổi, có lẽ chuyện Lang Vương bị giam cầm ở Hoàng Tự cũng sẽ diễn ra trước.
Ban đầu gả cho hắn, nàng ôm tâm trạng lúc nào cũng có thể kết thúc cuộc hôn nhân này. Hiện tại Lang Vương đã không ổn, nếu nàng thông minh thì nên làm theo lời Lang Vương.
Nàng và người Thôi gia ở lại Giang Đông, phàm là Lang Vương có bất trắc thì nàng cũng dễ làm, mang theo gia tài bạc triệu, dù phiêu bạc hải ngoại cũng tiêu dao tự tại.
Nhưng từ “được” lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra.
Quỳnh Nương rúc vào trong áo hắn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng của hắn, đột nhiên nói một câu không liên quan: “Ánh mắt chọn thê tử của chàng thật kém cỏi!”
Bất kể là Hà Nhược Tích mặt từ tâm ác của kiếp trước, hay là nàng cùng chung sống với hắn nhưng trước sau đều mang tâm khác của kiếp này, đều không phải hiền thê. Cho nên nàng mới có thể cảm khái như vậy.
Sở Tà lại chỉ xem như nàng cảm thấy áy náy vì không thể vào kinh với hắn, hắn vuốt lưng nàng nói: “Là bổn vương làm phu quân quá kém, luôn để nàng gặp phải nguy hiểm. Nàng yên tâm ở lại Giang Đông, chuyện nên bàn giao, bổn vương đã phân phó Sở Thịnh, đến lúc đó hắn sẽ thu xếp tốt tất cả.”
Tiếp theo, Lang Vương và quân Tào gia bàn bạc, đưa trùm thổ phỉ vào kinh diện thánh.
Ngày đó trước lúc đi, hắn thức dậy cực sớm, hôn trán Quỳnh Nương vẫn đang ngủ mơ rồi mặc y phục chuẩn bị xuất phát.
Trong tiếng mặc y phục sột sột soạt soạt, Quỳnh Nương giả bộ ngủ mở nửa mắt, nhìn bóng dáng cao lớn đang thay y phục vào sáng sớm.
Bên gối nàng còn có một phong thư, đợi Lang Vương mặc xong ra khỏi cửa doanh, Quỳnh Nương mới chậm rãi duỗi tay lấy phong thư kia, giấy viết thư rất dày, tổng cộng có hai tờ, một tờ viết cho Quỳnh Nương, một tờ là hưu thư quy cách chính thức, đã ký tên.
Tiểu nương của ta thân khải:
Lần này vào kinh, hung hiểm chưa biết, song nàng đang xuân xanh, phải tính toán cho bản thân, phong hưu thư kia, nếu bổn vương bình an trở về, nàng huỷ nó đi, nhưng nếu bổn vương gặp bất trắc, nàng giao hưu thư của bổn vương cho Tông Nhân Phủ, ngông cuồng tự đại phạm vào ngu dại, không quan tâm phụ mẫu lớn tuổi, làm bản thân cũng hãm sâu vào nhà tù, hôn nhân sau này, tùy theo lòng mình, nếu có thể lúc nào cũng nhớ đến bổn vương, không uổng công phu thê…”
(*) Thân khải: đề nghị người nhận chính tay mở ra.
Phía sau còn viết vụn vặt rất nhiều, nhưng Quỳnh Nương hai mắt đẫm lệ không đọc được nữa. Câu “hôn nhân sau này, tùy theo lòng mình” kia, hình như bị hắn xoá và sửa rất nhiều lần mới thành câu. Người thích ăn dấm như vậy, ôm tâm tư thế nào viết xuống câu đó?
Trong ánh lệ lập loè, dường như Quỳnh Nương có thể thấy cảnh hắn liên tục xoá và sửa, cuối cùng nhíu mày cắn răng viết xuống câu này…
Đúng là đồ ngốc! Khó trách kiếp trước bị cầm tù nửa đời! Quỳnh Nương ném phong thư kia xuống dưới giường, ngơ ngác ngây ngốc hồi lâu.
Lại nói, sau khi Lang Vương ra khỏi quân doanh lên thuyền, phân phó thủ hạ nhổ neo lái thuyền.
Thuyền lớn thuận gió, chạy rất nhanh, Lang Vương nhìn bọt sóng ở đuôi thuyền, nhìn hướng quân doanh phía xa, một lúc lâu không nói gì, sườn mặt tuấn tú tràn đầy đốm sáng không thể hóa giải.
Thường Tiến không dám nhiều lời, trong lòng lại lo lắng khổ sở cho Lang Vương.
Lúc bọn họ lên thuyền, trong kinh thành lại đưa tới một đạo thánh chỉ, thúc giục Lang Vương mau về kinh.
Đây đâu phải thánh chỉ? Quả thực là từng phù chú đòi mạng!
Mà Vương phi lại bị Vương gia để lại Giang Đông, người khuyên Vương gia làm hắn nhoẻn miệng cười cũng không có.
Cứ như vậy cả thuyền nặng nề tiêu điều, liên tiếp chạy ba ngày, tới cửa sông chuyển cảng.
Bọn họ muốn đậu thuyền nghỉ ngơi tiếp viện lương thực ở đây, Thường Tiến xuống thuyền, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm bay trong gió: “Quán cơm nhà ai? Thơm nồng như vậy, giống như Phật nhảy tường Vương phi nấu.”
Vừa dứt lời, hắn liền trố mắt, nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa quán cơm đơn sơ, vừa mới cởi tạp dề lau mồ hôi, cười nói giòn giã, không phải là Vương phi nhà hắn sao?
Quỳnh Nương sửa sang tóc mai có chút hỗn độn, hàng mi dài hơi cong, khóe miệng mỉm cười, nàng cúc lễ với Lang Vương phía sau Thường Tiến nói: “Chắc Vương gia đói rồi, ta đã nấu đồ ngon chờ chàng tới ăn đó.”