Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ phía xa xa, bởi vì tu vi quá thấp, khoảng cách lại xa, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng thấy sư phó, sư tổ đều bỏ chạy trối chết, cả đám hai mặt nhìn nhau, sợ hãi, lập tức giải tán.
Nắm được tình hình xung quanh, trên mặt Hàn Lập phủ một đám mây âm trầm, tay đột nhiên vỗ eo một cái, túi linh thú tế ra giữa không trung.
Trong túi một tiếng tê minh vang lên, một cỗ bạch sắc hàn vụ mênh mông phun ra, xuất hiện từ trong ra hơn mười con rết trắng như tuyết. Mỗi con dài nửa thước, trên lưng có đôi cánh trong suốt, nhìn dữ tợn hung ác dị thường. Chúng bay quanh đỉnh đầu Hàn Lập bay múa, mà Hàn Lập cũng chẳng nói chẳng rằng, ngón tay hướng ba em đệ tử của Man Hồ Tử chỉ một cái.
Nhất thời mười tám con Lục Dực Sương Công chia làm ba nhóm, hóa thành ba cỗ bạch sắc hàn phong, miệng phun hàn khí, hướng ba gã Kết Đan Kỳ tu sĩ, gầm thét đuổi theo. Độn tốc so với ba người kia rõ ràng nhanh hơn một bậc.
Đám người diễm lệ nữ tử quay đầu nhìn thấy cảnh này, nhất thời cả kinh, vội vàng đem một tia dư lực cuối cùng thi triển ra, tốc độ độn quang liền nhanh hơn một chút.
Trong chớp mắt, ba người cùng Lục Dực Sương Công, một trước một sau điên cuồng truy đuổi nhau, lướt đi mất dạng.
Về phần đám thấp giai tu sĩ, Hàn Lập cũng e ngại bọn chúng thông báo tin tức tại nơi đây. Tuy nhiên sự việc lộ tin chỉ sợ cũng phải mất mấy ngày, tới lúc đó, hắn đã cách xa vạn lý rồi nên tạm tha cho bọn chúng.
Bất quá hắn quay đầu nhìn Kim Hoa Lão Tổ phía xa, sát khí trong mắt chợt lóe, Phong Lôi Sí chớp động, hóa thành một đạo ngân hồ tại chỗ biến mất.
Tuy rằng lúc này, Kim Hoa Lão Tổ đã cách xa hơn trăm văn, nhưng Hàn Lập cứ mỗi lần chớp động lại thu ngắn khoảng cách. Sau sáu bảy lần chớp động, liền quỷ mị xuất hiện trên không đại hán.
Hắn không nói hai lời, một tay nhấc lên, một đại phiến tử sắc hỏa diễm rời tay bắn ra, hóa thành một đại thủ hùng hổ chụp xuống dưới.
“A,a,a”.
Kim Hoa Lão Tổ phía dưới tuyệt đối không nghĩ ra Hàn Lập có thể thoải mái liên tiếp thuấn di, lại nhanh như vậy đuổi theo mình. Hắn nhất thời hoảng sợ kinh hô, mắt thấy tử sắc đại thủ hạ xuống, rốt cục trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Trong tình thế này, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể hé miệng phun ra một khẩu Kim Sắc Phi Đao chém về phía đại thủ, đồng thời vội vàng bấm tay niệm chú muốn thi pháp né tránh.
Nhưng Tử La Cực Hỏa sao có thể đễ một gã Nguyên Anh sơ kỳ dễ dàng phá được. Cực hàn chi diễm do Hàn Lập sáng tạo vọ cùng độc đáo, cho dù Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ hoặc thập cấp yêu tu cũng có phần kiêng kỵ.
Chỉ thấy khi Kim Sắc Phi Đao trảm vào đại thủ, tử quang chợt lóe, trong nháy mắt mặt ngoài Phi Đao đã bị ngưng kết một tầng băng tím cực lạnh, sau đó mất đi khống chế trực tiếp rơi xuống.
Mặt đại hán không còn chút máu, ngũ chỉ của Tử Sắc Đại Thủ quỷ dị mở ra, phảng phất như cái bồ lúa thật lớn, thân hình đại hán vừa mới bắn ra đã bị chộp vào trong lòng bàn tay.
Tử diễm trong đại thủ tăng vọt, liền có tiếng hét thảm, trong nháy mắt Kim Hoa Lão Tổ đã hóa thành một khối tử sắc băng điêu.
Hàn Lập không chút do dự, thúc dục pháp quyết, năm ngón tay của đại thủ xiết lại.
Một tiếng “Phốc” giòn vang, cả khối băng điêu liền vỡ vụn. Trong băng điêu chợt lóe kim quang, Nguyên Anh đại hán đã xuất khiếu nhân cơ hội bỏ chạy.
Nhưng Hàn Lập đã sớm có chuẩn bị, tâm niệm liền động, đại thủ liền hóa thành Tử Hỏa rào rạt, vây Nguyên Anh lại bên trong.
Nguyên Anh này chỉ biết chống cự vài cái, trong chớp mắt đã hóa thành hư ảo.
Hàn Lập lúc này tay áo bào mới rung lên, tử diễm vụt hóa thành một con hỏa xà bay vụt trở về, lóe lên một cái, nhập vào trong tay áo.
Lúc này hắn mới mỉm cười, ánh mắt đảo qua, lại đưa tay hướng hư không trảo một cái. Nhất thời túi trữ vật của đại hán đang huyền phù trên không trung được nhiếp vào trong tay.
Hắn đem túi đồ nhét vào trong tay áo, ngẩng đầu nhìn về phương hướng khác. Bọn ba người cùng Lục Dực Sương Công đã sớm mất dạng.
Hàn Lập cũng không vội, liền thu lại Đề Hồn Thú, nhắm mắt khoanh chân, thần niệm hướng mọi nơi chậm rãi phóng xuất, thân hình bất động giữa không trung.
Giờ phút này phụ cận xung quanh trở nên im ắng, trừ tiếng gió biển, cơ hồ không có bất cứ thanh âm nào.
Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, khóe miệng Hàn Lập nổi lên một tia cười khẽ, một lần nữa mở mắt.
Cùng lúc tại mỗi phương chân trời, linh quang lóe lên, một đoàn bạch sắc hàn phong bay vụt quay về, tập trung trên đỉnh đầu Hàn Lập, gió lạnh phát tán, hiện ra sáu con Lục Dực Sương Công dữ tợn.
Lúc này hình thể con nào cũng quá trượng. Có hai con thân ngoài còn lưu lại vài đạo kiếm ngân nhàn nhạt, có vẻ trải qua một hồi đại chiến.
Trong miệng quát khẽ một tiếng, hắn hướng không trung đánh ra một đạo pháp quyết, sáu con rết bạch quang chớp động, hình thể nhanh chóng thu nhỏ trở lại hình dáng ban đầu.
Hàn Lập tế ra túi linh thú, sáu con Lục Dực Sương Công liền hóa thành sáu đạo bạch quang chui vào trong túi.
Đợi thêm trong chốc lát, hai nhóm Lục Dực Sương Công từ hai phương khác nhau cũng lục tục quay về. Một nhóm không có tổn hại. Nhóm còn lại thì có vài con bị mất mấy chân, có vẻ bị thương.
Chẳng qua đám linh trùng này trời sinh đã có sẵn sinh lực tràn đầy, thiên phú trọng sinh đoạn chi, các vết thương nhỏ này chỉ cần trong một thời gian ngắn sẽ hồi phục như cũ.
Hàn Lập đem tất cả con rết thu lại, liền hướng tâm hồ nước, hóa thành một đạo thanh quang, bắn nhanh xuống dưới.
Ánh sáng lóe lên, thanh quang nhập vào mặt hồ bất kiến tung ảnh.
Ma hồ này cũng không quá sâu. Hàn Lập đi xuống được hơn hai trăm văn, đã thấy thấp thoáng đáy hồ.
Nhưng hồ nước này thật có chút quỷ dị, quá mức xanh biếc. Cho dù Hàn Lập đã vận dụng Thanh Minh Linh Mục, chỉ cũng có thể nhìn thấy được xa vài chục trượng, còn xa hơn chút nữa đã mơ hồ không rõ. Về phần thần niệm, vừa tiến vào trong hồ, vô pháp ly thể.
Hiển nhiên Ma Hồ trời sinh là địa phương ngăn cách thần thức.
Chẳng qua Hàn Lập đã được Man Hồ Tử cấp cho vị trí chính xác, chỉ bay trong chốc lát, đã dễ dàng thấy được mục tiêu.
Đó là một dải đá ngầm bình thường.