Người Diệp Thành run lên, hai mắt đen láy chuyển thành màu đỏ máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sát ý lạnh lẽo cuồn cuộn ngút trời.
Hế?
Cảm nhận được sát ý của Diệp Thành, hai lão già bất giác nghìn sang, quan sát Diệp Thành một lượt từ trên uống dưới, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ tham lam: “Khí huyết thật thuần tuý”.
“Các ngươi đều phải chết”, sau một tiếng rống giận ầm trời, Diệp Thành lao tới như hồng hoang dã thú, sát khí sục sôi
“Một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi, đúng là tự tìm đến cái chết”, lão già áo trắng cười khinh khi, lập tức giơ tay vung ra một đạo đại ấn.
Bát Hoang!
Diệp Thành gầm lên, một quyền đánh xuyên đại ấn kia, ngay cả lão già áo trắng cũng bị đánh bật bay về phía sau, miệng hộc máu.
“Mạnh thế?”, lão già áo đen biến sắc, lập tức ngự động binh khí, trấn áp Diệp Thành.
“Cút!”
Diệp Thành hét lớn, một quyền đấm vỡ binh khí đó, lão già áo đen cũng hộc máu, bay ngược ra ngoài.
“Đi”, hai người không nghĩ ngợi gì nhiều, sử dụng bí pháp để chạy trốn, sự kỳ quái và thực lực mạnh mẽ của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ, sức chiến đấu cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy của họ cũng bị nghiền nát.
“Đưa trưởng lão về”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật đuổi theo hai lão kia.
“Ta không thù không oán với ngươi, sao lại tấn công ta?”, lão già áo đen và lão già áo trắng rống lên.
“Bởi vì hai ngươi đáng chết”, giọng Diệp Thành vang vọng khắp bầu trời, Thái Hư Thần Hành Thuật lập tức kéo gần khoảng cách với hai lão già kia.