Có thể nói thủ đoạn này không kém, đầu tiên cho các võ giả trong đại sảnh có cơ hội, lại mạnh mẽ nhảy ra, thể hiện năng lực tiền tài của mình.
Quả nhiên trong đại sảnh không còn ai báo giá nữa.
Mỹ phụ khẽ hé môi đỏ, chuẩn bị hô số lần. Theo nàng nghĩ, một viên Ngưng Hư đan tuy rằng quý giá hiếm có, nhưng cái giá 300 ngàn thánh tinh thượng phẩm cũng đã vừa phải rồi.
Nhưng nàng chưa lên tiếng, lại có người báo giá nữa, hơn nữa tăng giá kịch liệt.
– 400 ngàn! Người báo giá hô lên số tiền xong, còn cười hắc hắc: – Thứ quý giá như Ngưng Hư đan, tự nhiên tăng giá phải dứt khoát hơn, một hai chục ngàn thì có ý nghĩa gì?
Lời này nghe như đang châm chọc võ giả trong phòng Giáp báo giá 300 ngàn, nhưng không ai cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vì hiện tại người báo giá cũng ở trong gian phòng Giáp, thân phận địa vị rõ ràng không kém người trước.
Trên U Ám Tinh, các thế lực lớn không phải luôn hòa thuận, có rất nhiều minh tranh ám đấu, thậm chí có rất nhiều là thù địch sinh tử. Người thông minh đã đoán ra, giữa hai người báo giá này có thể có ân oán gì, hoặc là thế lực của bọn họ có ân oán, bằng không sao lại đối đầu như vậy?
– Tiền trưởng lão… Trong phòng Bính số 13, Vũ Y ngạc nhiên khẽ hô, bởi vì nàng nghe ra người báo giá 400 ngàn chính là giọng của Tiền Thông. Lão già này vừa mới rời khỏi đây, thoáng cái liền vung tiền như rác, không biết ở đâu ra nhiều thánh tinh như vậy.
Thần sắc Dương Khai cổ quái, thầm cau mày, nghĩ không ra Tiền Thông chơi kiểu gì, hắn biết rõ Ngưng Hư đan là mình lấy ra đấu giá, cố ý nâng giá cao như vậy làm gì? Lỡ như kẹt trong tay mình, hắn không phải lỗ vốn? Chẳng lẽ là hắn thật muốn có?
Nếu hắn cố ý tăng giá, vậy là muốn mua lại giá cao, bán ân tình cho mình, nhưng ngẫm lại thấy không đúng. Khẳng định Tiền Thông biết còn có một viên Ngưng Hư đan tốt hơn, không cần thiết phải làm thế, nếu thật muốn bán ân tình của mình, cứ ra sức tăng giá cho viên Ngưng Hư đan khác là được.
Xem ra Tiền Thông còn có ân oán gì với người báo giá trước, Dương Khai thầm phỏng đoán.
– Hừ! 410 ngàn! Người kia như không nghe được giọng chế nhạo của Tiền Thông, hừ lạnh một tiếng lại tăng giá thêm 10 ngàn.
– 500 ngàn! So sánh lại, Tiền Thông tỏ ra xài tiền như nước, tăng thêm số trăm số trăm, làm cho các võ giả trong đại sảnh phải ngước nhìn, trong lòng kính nể.
– 510 ngàn!
– 600 ngàn!
…………….
Hai người như tranh đấu với nhau, trong phòng bán đấu giá chỉ nghe được tiếng đấu giá của Tiền Thông cùng người kia, giá Ngưng Hư đan một đường tăng vọt, làm cho Dương Khai như lọt vào giấc mơ, không thể tin được mình thuận tay luyện chế đan dược lại đắt giá như vậy.
Lúc trước hắn đã hỏi Vũ Y là loại đan dược nào đắt tiền, Vũ Y nói Ngưng Hư đan và Hư Niết đan. Hắn luyện chế không ra Hư Niết đan, cho nên tùy ý luyện chế 2 viên Ngưng Hư đan. Hắn cũng sợ hai món bí bảo Hư cấp của Dương Viêm không bán được giá cao, cho nên muốn dốc hết sức, nào ngờ chỉ riêng 1 viên Ngưng Hư đan đã làm hắn đủ hài lòng.
Có 600 ngàn thánh tinh thượng phẩm, liền có thể mua sắm rất nhiều vật liệu quý giá, Dương Viêm muốn bố trí trận pháp bao phủ toàn bộ Long Huyệt sơn cũng không phải chuyện xa vời nữa.
Hơn nữa, Tiền Thông và người kia vẫn đang tăng giá, thoáng cái đã vọt lên 710 ngàn!
Trong các phòng riêng đều truyền ra tiếng thở dài, tựa như mọi người đều cảm thấy hai người này đều điên rồi, không ngờ lại đẩy một viên Ngưng Hư đan lên cao giá như thế. Dù có thù sâu hận lớn, nhưng cũng không đến mức này, có tiền lệ như thế, sau này còn xuất hiện Ngưng Hư đan thì phải làm sao? Chẳng lẽ cũng phải đưa ra giá gốc cao như vậy? Chỉ có kẻ ngu mới mua.
– Nhiều thánh tinh như vậy, người có tiền thật là đáng sợ mà. Vũ Y cười khổ, ngẫm lại Hải Khắc gia tộc vì vài ngàn vài chục ngàn thánh tinh là giãy giụa ở tầng chót, nhưng trên hội đấu giá Tụ Bảo Lâu, lại có bao nhiêu là phú hào phô trương tiêu tiền như nước.
– Đợi lát nữa thánh tinh này sẽ là của chúng ta. Dương Khai khịt mũi nói.
– Vì sao chứ? Vũ Y ngạc nhiên nhìn sang hắn.
– Ngưng Hư đan đó là huynh lấy ra đấu giá.
– Cái gì? Vũ Y và Dương Viêm cùng chấn động, không thể tin được nhìn Dương Khai. Ngay cả hai nữ đệ tử Ảnh Nguyệt Điện cũng hé môi nhỏ, dường như không ngờ người mình phụ trách hầu hạ lại giàu có như thế, mặc kệ hắn xuất thân thế nào, có 700 ngàn thánh tinh này, vậy thân phận sẽ lập tức được đẩy lên cao.
– 800 ngàn! Tiền Thông vẫn nhàn nhàn lên tiếng, tựa như hắn báo lên không phải 800 ngàn, mà là 80 ngàn, 8 ngàn thánh tinh, không có một chút đau lòng.
– 900 ngàn! Người cạnh tranh với Tiền Thông cũng nổi lửa giận, từ bỏ phương thức tăng mỗi lần 10 ngàn, trực tiếp tăng thêm 100 ngàn, tràn đầy khí thế, đồng thời gian dữ quát: – Tiền Thông lão thất phu, nếu ngươi muốn đánh nhau thì lão phu chơi tới cùng, không cần phải ghê tởm ta như thế, chỉ là mấy trăm ngàn thánh tinh, chẳng là gì với Hải Điện ta cả.
– Ha ha ha! Tiền Thông cười to truyền ra tiếng: – Khương Hoài An, ngươi nói vậy là sao, ngươi lần đầu tiên tham dự hội đấu giá Tụ Bảo Lâu? Phàm là vật phẩm tham dự đấu giá, ai trả giá cao sẽ được lấy, ngươi còn không hiểu đạo lý này? Lão phu thích viên Ngưng Hư đan này, tự nhiên có thể mặc sức ra giá, nếu ngươi không mua nổi thì đừng tranh giành với lão phu. Đừng nói nhảm nữa, lão phu thứ gì không nhiều, chỉ là nhiều thánh tinh. Chà! Mới nhặt được mấy chục triệu thánh tinh không có chỗ xài, không mua thứ mình thích thì để làm gì, chẳng lẽ có thể đem vào quan tài?
Vừa nói vậy, trong các phòng riêng truyền ra tiếng khinh bỉ, Khương Hoài An cao thủ Hải Điện kia càng tức giận muốn hộc máu.
Những thánh tinh nhặt được mà Tiền Thông vừa nói, gần như mọi người trong các phòng bao đều có phần, tự nhiên có một phần cống hiến từ Hải Điện. Cầm thánh tinh của người ta, đi giành đồ của người ta, quả thật không có tính người mà, cách làm của Tiền Thông thật quá thất đức.