Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn cô gái cao gầy ở trong lòng.
Cô vẫn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn sót lại vết máu.
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi không thể bỏ rơi cô ấy, cho nên sẽ không đến thế giới của người.”
Tinh Linh Thời Gian đăm chiêu suy nghĩ, một lát mới nói: “Ta đã đến thời điểm khi ngươi lấy được Tinh đồ và đọc nó, hiện giờ đã biết thế giới tiếp theo mà ngươi sẽ đến là ở đâu. Chi bằng ta trực tiếp đưa ngươi đến thế giới tiếp theo nhé?”
“Cũng được, vậy làm phiền người rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Tinh Linh Thời Gian cười nói: “Việc này cũng không phiền phức, nhưng tiếp theo ta sẽ phải đối phó với một trận chiến liên quan đến sinh tử của bộ tộc Tinh Linh, có lẽ sẽ không có thời gian để chú ý đến ngươi. Cho nên trong thời gian tới, ngươi nhất định phải dựa vào sức mạnh của bản thân, cố gắng sinh tồn, nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn.”
Cố Thanh Sơn cảm kích nói: “Người đã giúp tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn.”
Tinh Linh Thời Gian gật đầu: “Tạm biệt, hy vọng ngươi có thể trưởng thành nhanh một chút. Suy cho cùng, bốn Thánh trụ mà thiếu đi sức mạnh của một trụ, chúng ta sẽ rất vất vả…”
Giọng nói của cô dần dần trở nên bé nhỏ.
Tinh vân sáng chói tản ra, diện mạo của Tinh Linh Thời Gian bắt đầu mờ dần, tất cả các ánh sao đều biến mất trong hư không vô tận.
Trong hư không, Cố Thanh Sơn vẫn bay về phía trước.
Mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Thế nhưng qua mấy hơi thở, lực kéo trên người Cố Thanh Sơn đột nhiên biến đổi.
Hắn quét một quỹ đạo hình vòng cung trong hư không, bay về một hướng khác.
Bay.
Liên tục bay.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng tràn đầy ánh sáng, thoáng cái đã ôm Cố Thanh Sơn vào trong đó.
Dưới bầu trời mờ tối.
Một vệt sao băng xẹt qua, rơi nghiêng về phía mặt đất bao la.
Sao băng bay một hồi, đột nhiên ngừng lại trên không trung, rồi biến mất hoàn toàn.
Cố Thanh Sơn hạ xuống mặt đất.
Hắn phóng xuất thần niệm quét qua mấy ngàn dặm xung quanh.
Không một bóng người.
Nơi này là một dãy núi cằn cỗi ngổn ngang đá vụn.
“Công tử, bốn phía không có một người nào cả.”
Sơn Nữ đi ra, cảnh giác quan sát bốn phía, nói.
“Ừm, cô hãy giúp tôi ôm cô ấy.”
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một trận bàn.
Rời khỏi sao Song Tử, với tư cách là một tu sĩ đỉnh cao của ba nghìn thế giới, cuối cùng hắn cũng lấy lại sức mạnh của mình.
Cố Thanh Sơn một mạch bố trí các loại pháp trận khổng lồ về phòng ngự, ẩn náu và công kích, sau đó đưa tay bắt quyết, đánh ra một cái động trên thân núi.
Hắn đi vào, đầu tiên bố trí một bộ pháp trận tụ linh, lấy giường và đồ ngủ ra, xếp đặt ngăn nắp, đốt một nén hương an thần, lúc này mới bảo Sơn Nữ đặt cô gái cao gầy lên chiếc giường êm.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một viên linh đan chữa thương cực phẩm, nghiền nát, cho nước vào hòa tan rồi rót vào trong miệng cô gái cao gầy.
Vẻ mặt của hắn trở nên nặng nề.
Ở sao Song Tử, Sơn Nữ có toàn bộ sức mạnh của mình mà vẫn không thể đánh bại được cô gái cao gầy.
Nhưng Ma Long vừa tới, liền đánh cho cô gái cao gầy rơi vào trạng thái hôn mê gần chết.
Dưới tình huống sức mạnh bị phong ấn mà đã lợi hại như vậy, nếu như mình gặp Ma Long khi nó toàn lực bạo phát, liệu có cơ hội chạy thoát hay không?
Chênh lệch thật sự quá lớn.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Sơn Nữ: “Khi bọn họ giao chiến, cô vẫn luôn dùng thần niệm quan sát, rốt cuộc tình hình lúc đó như thế nào?”
Sơn Nữ liền kể lại tình hình giao chiến của Ma Long và cô gái cao gầy, không bỏ sót ngay cả các câu hội thoại giữa bọn họ.
Cố Thanh Sơn nghe xong, quay đầu kiểm tra tình trạng vết thương của cô gái cao gầy.
“Cô ấy nói, tôi là truyền nhân của ông lão sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, cô ấy nói ông lão khó khăn lắm mới có một truyền nhân, cho nên không muốn để ngài chết. Cô ấy dốc hết sức ngăn cản Ma Long, không hề lùi bước.” Sơn Nữ nói.
Cố Thanh Sơn im lặng.
…
Bên trong động.
Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ đều bận rộn bố trí pháp trận truyền tống khổng lồ.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng vết thương của cô gái cao gầy, Cố Thanh Sơn biết đối phương tạm thời không thể tỉnh lại.
Tình trạng vết thương thật sự rất nghiêm trọng, cho dù cô có cơ thể bất tử, có lẽ cũng cần một chút thời gian thì mới có thể bình phục lại.
“Được rồi, cô hãy ở đây chăm sóc cô ấy.”
Cố Thanh Sơn bỏ trận bàn truyền tống vào trong túi trữ vật, dặn dò Sơn Nữ.
“Công tử thì sao? Ngài muốn đi thăm dò thế giới này à?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn giải thích: “Tôi nhất định phải tìm được một chỗ đủ an toàn ở trong thế giới này, bởi tôi có linh cảm Lượng kiếp sắp tới rồi.”
Sơn Nữ tràn đầy lo lắng hỏi: “Còn khoảng bao lâu nữa?”
Cố Thanh Sơn nhắm mắt cảm ứng một hồi, nói: “Một ngày.”
Sơn Nữ nói: “Trong phạm vi mấy trăm dặm gần đây đều hoang vu không có dấu người, về mặt an toàn có lẽ cũng tạm được.”
Cố Thanh Sơn nhớ lại lời ghi chú trên tinh đồ, cười khổ: “Nơi này là một chốn kỳ quái, nghe đâu trong thế giới này che giấu rất nhiều thế giới khác, cho nên chúng ta phải đến thế giới tiếp theo sớm hơn, ở đó mới an toàn.”