“Người cứ đợi là được”, tất cả mọi người mỉm cười, lập tức quay người biến mất.
“Diệp…Diệp Thành, những người đó là…”, Dương Đỉnh Thiên nhìn bóng những người vừa rời đi rồi lại nhìn sang Diệp Thành, với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn ra đó là những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, phải có đến mười mấy người, tất cả đều nghe theo lệnh Diệp Thành.
“Sư bá, có một số chuyện nói ra rất dài, đồ nhi đi cứu người trước đã”, Diệp Thành mỉm cười quay người biến mất.
Sau khi hắn đi, những bóng người mặc y phục đen trong màn đêm mới xuất hiện, cười nói: “Dương đạo hữu, Thánh Chủ dặn dò chúng ta bảo vệ người tới Thiên Thu Cổ Thành”.
“Thánh…Thánh Chủ?”
Lúc này, Chung Giang và nhóm người phía Hồng Trần Tuyết đã phân nhau đi mười bốn cung đường, theo như miếng ngọc giản mà Diệp Thành đưa, bọn họ tìm ra được địa điểm chính xác còn những sát thủ Địa Hoàng mà bọn họ thống lĩnh thì cũng phân thành mười mấy cung đường đi khắp nơi của Nam Sở.
Màn đêm của Nam Sở hôm nay không hề yên bình, khắp nơi đều loé lên ánh sáng.
……..
Đây là một vách đá, một bóng người máu me nhơ nhuốc bị một cây trường mâu găm bên trên, linh lực toàn thân bị phong ấn hoàn toàn.
“Bàng Đại Hải, cảnh tượng này đúng là lặp lại”, một gã thanh niên yêu dị lơ lửng trước vách đá, khuôn mặt tôi độc nhìn Bàng Đại Hải bị găm trên vách đá: “Ông có biết Bàng Đại Xuyên cũng bị ta găm trên vách đá thế này không?”
“Ngươi đã thích chết theo cách này thì ta cũng phải cho ngươi thử thôi”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Kẻ nào?
Gã thanh niên yêu dị lập tức quay người nhưng chỉ thấy một cây chiến mâu to bằng bắp chân đang bay tới, hắn trố mắt ra nhìn.