Chẳng lẽ người này cũng có bản đồ khiếm khuyết? Dương Khai thầm nghĩ.
Dương Khai có thể khẳng định, chẳng những hắn có suy nghĩ như vậy, mà rất nhiều người cũng có ý nghĩ đó. Một khi tên này ra khỏi Tụ Bảo Lâu, không chừng sẽ bị rất nhiều người để ý, tấm bản đồ khiếm khuyết này hoàn toàn là một cái mầm họa.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai liền âm thầm kinh hãi, may mà người này đã giải nguy cho hắn, nếu không người bị để ý không phải là tên kia mà là mình.
Tuy nhiên, không ngờ Dương Viêm cũng có một tấm bản đồ khiếm khuyết như vậy, nếu ghép hai tấm bản đồ khiếm khuyết lại với nhau, không chừng sẽ lần ra chút đầu mối. Dương Khai thầm tính toán, có nên đoạt tấm bản đồ khiếm khuyết từ trên tay tên kia hay không? Nếu như muốn cướp đoạt thì phải dùng thủ đoạn gì? Tốt nhất là không nên để người khác phát hiện.
Ngộ nhỡ đúng như lời mỹ phụ Đấu giá sư nói, bản đồ khiếm khuyết kia chứa đựng thông tin về nơi cất giấu kho báu…
Trên đài cao, âm thanh của mỹ phụ Đấu giá sư lần nữa vang lên: – 100 ngàn, có ai ra giá cao hơn không? 100 ngàn lần một… 100 ngàn lần hai…
Sau khi lặp lại ba lần vẫn không có ai ra giá, cuối cùng, bản đồ khiếm khuyết cũng được trung niên nam tử kia mua với giá 100 ngàn thánh tinh. Bản đồ khiếm khuyết được trao cho hắn, giao dịch hoàn thành.
Sau khi có được bản đồ khiếm khuyết, trung niên nam tử kia lại “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, nhất định là bây giờ hắn rất muốn rời khỏi chốn thị phi này. Nhưng hắn cũng không dám manh động, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi trên ghế.
Biểu hiện của hắn như vậy càng khiến cho người khác nghi ngờ hắn có một tấm bản đồ khiếm khuyết khác.
Hội đấu giá còn đang tiến hành, bỗng nhiên một trong hai nữ đệ tử Ảnh Nguyệt Điện trong phòng Dương Khai chợt lấy ra bí bảo la bàn dùng để trao đổi tin tức, sau khi dùng thần niệm tiếp nhận tin tức, liền mỉm cười nói: – Dương công tử, Tiền trưởng lão đang chờ ở ngoài cửa.
– Mời ông ấy vào đi. Đúng lúc Dương Khai cũng đang muốn tìm Tiền Thông, không ngờ ông ta lại tự động tìm đến hắn trước.
Nữ đệ tử kia thưa vâng rồi đi tới cửa phòng mở ra, quả nhiên Tiền thông đang cười híp mắt chờ ở bên ngoài.
Bất cứ người nào không tốn nhiều công sức đã có thể cướp đoạt 30 triệu thánh tinh cũng sẽ cười toe toét như Tiền Thông vậy. Về chuyện Nhan Bùi tiết lộ thông tin khiến hắn mất đi tiên cơ, tiền Thông đã không còn để ý nữa.
30 triệu thánh tinh này, nếu như Ảnh Nguyệt Điện còn không đấu giá thắng người khác, Tiền Thông cũng không còn gì để nói.
– Dương hiền điệt, Tiền mỗ bận chút chuyện, tới tận bây giờ mới thoát khỏi, không tiếp đón được chu đáo, mong hiền điệt đừng trách! Tiền Thông chắp tay, khách khí nói.
– Tiền trưởng lão quá lời rồi, nếu không có Tiền trưởng lão can thiệp, chúng ta đã không có tư cách ngồi ở chỗ này rồi. Dương Khai cười ha hả, vừa nói vừa mời Tiền Thông ngồi xuống bên cạnh.
Tiền Thông phẩy tay áo nói:
– Tiền mỗ còn phải đi chủ trì việc đấu giá của Ảnh Nguyệt Điện, không tiện quấy rầy hiền điệt, lần này cố ý đến đây là để cảm Tạ hiền điệt.
– Cảm tạ ta? Dương Khai ngơ ngác không hiểu hắn đang nói gì.
– Đúng vậy, cảm Tạ hiền điệt đã tạo cơ hội cho Ảnh Nguyệt Điện chúng ta thu được một khoản lợi nhuận to lớn, đây là chút thành ý của Ảnh Nguyệt Điện, xin hiền điệt chớ từ chối.
Dương Khai không nhận ngay mà nhìn Tiền Thông nói: – Tiền trưởng lão, có thể nói rõ ràng một chúy hay không? Quả thật ta không biết đã đem lại lợi ích gì cho Ảnh Nguyệt Điện.
Lời nói của Tiền Thông rất sâu xa, hắn nói rằng đây là tâm ý của Ảnh Nguyệt Điện, cũng có nghĩa hắn không tặng với danh nghĩa cá nhân mà là đại diện cho Ảnh Nguyệt Điện, tự dưng lại đồng ý hưởng lợi từ một thế lực lớn, Dương Khai cảm thấy không an tâm.
Hơn nữa mấy vật phẩm đấu giá hắn đem tới, chỉ có thể nói rằng người được lợi là Tụ Bảo Lâu, còn đối với Ảnh Nguyệt Điện căn bản không có chút lợi ích gì.
Dường như Tiền Thông cũng biết Dương Khai không thích chịu ân tình của người khác, lần trước bản thân hắn đã tặng một viên Sắc Vi đan trị thương cũng bị hắn từ chối, lần này nếu hắn không nói rõ ràng, khẳng định Dương Khai sẽ không nhận chiếc nhẫn không gian này.
Cân nhắc một lúc, Tiền Thông liền nói:
– Chuyện là thế này, khi hiền điệt vừa đem mấy vật phẩm vô giá tới đây để đấu giá, các thế lực tới trước cũng chưa chuẩn bị đầy đủ, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể mượn trận pháp không gian của Thiên Vận Thành chúng ta để quay trở về tông môn gom góp thánh tinh. Lão phu thu lộ phí của bọn họ hơi cao một chút, khụ khụ, cho nên lộ phí thu được lần này có công lao của hiền điệt rất lớn. Tuy nhiên dù sao đó cũng là tài sản của Ảnh Nguyệt Điện, lão già ta cũng không dám cho cậu nhiều, chỉ có chút ít hiền điệt cũng không nên từ chối nữa.
Dương Khai ngạc nhiên, không ngờ kiểu làm ăn này mà Tiền Thông cũng nghĩ ra, trong lòng kính nể không thôi, thầm nghĩ việc này không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu người đây. Chẳng trách vừa rồi hắn thấy người ở phòng đặt riêng chữ Giáp, chữ Ất ra ra vào vào, thì ra là đi về gom góp thánh tinh.
Giá trị của vật phẩm đấu giá mình đem tới cao bao nhiêu, trong lòng Dương Khai biết rõ, lúc này nghe Tiền Thông nói vậy lập tức hiểu ra, quả thật là có công lao của mình ở trong đó.
Dương Khai cũng không từ chối nữa mà thoải mái nhận lấy nhẫn không gian, cười to nói: – Nếu như thế, vậy vãn bối không khách khí, vãn bối còn đang định tìm Tiền trưởng lão mượn ít thánh tinh để xoay vòng một chút, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Quả thật vừa rồi hắn muốn tìm Tiền Thông mượn ít thánh tinh, hắn vốn không có ý định tham gia đấu giá, bỗng đâu lại xuất hiện một tấm bản đồ khiếm khuyết khiến Dương Khai nhận ra, ngộ nhỡ lúc thật sự xuất hiện thứ mình cần lại không có thánh tinh để đấu giá, rơi vào hoàn cảnh đó thì thật đúng là bần cùng. Hơn nữa thấy Vũ Y và Dương Viêm hăng hái cổ vũ người khác như vậy, Dương Khai cảm thấy đây chính là lúc để cho các nàng tham dự vào đó.
Đúng là nghĩ gì được nấy, Tiền Thông giống như đã biết trước vậy, liền đưa thánh tinh tới cho hắn.
Điều này làm cho Dương Khai hết sức mừng rỡ.
Tiền Thông cũng cười nói: – Chỉ cần vật phẩm đấu giá không quá mức quý giá, số thánh tinh này cũng đủ cho hiền điệt sử dụng rồi.
Ông ta không nói rõ bao nhiêu, mà Dương Khai cũng không hỏi kỹ, chuyện như vậy tự hiểu với nhau là được rồi, không nhất thiết phải công khai. Dù sao Tiền Thông cũng đã nói, đó là tài sản của Ảnh Nguyệt Điện, ông ta có thể làm chủ cho Dương Khai một chút đã là đáng quý lắm rồi.
Đúng lúc này, trên đài đấu giá mỹ phụ cao giọng nói: – Vật phẩm đấu giá tiếp theo tin rằng mọi người đều sẽ cảm thấy rất hứng thú, mời các vị bằng hữu chuẩn bị cho tốt để đấu giá!
Vừa dứt lời, Dương Khai liền cảm nhận được rõ ràng, không khí trong các phòng đặt riêng đã trở nên ngưng trọng. Hiển nhiên bọn họ nghe phong phanh về vật phẩm này, nhưng còn những võ giả trong đại sảnh thì lại không biết gì, vẫn mong ngóng như cũ.
Cô gái mặc trang phục trong cung phụ trách việc bưng bê vật phẩm đấu giá lần nữa lại xuất hiện, trên khay đặt một bình ngọc tinh xảo. Mỹ phụ cầm bình ngọc lên, mở nắp, dường như hơi kích động, cao giọng nói:
– Vật phẩm đấu giá lần này là một viên Ngưng Hư đan!
Quả nhiên, mỹ phụ vừa dứt lời, toàn trường đã ầm ĩ lên vì kích động, thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười quan sát, phản ứng của mọi người khiến nàng rất hài lòng.