Dàn xếp ở trong phòng khách không lâu, Đầu bếp, Thợ mộc cùng mọi người lại nghe tiếng mà đến.
– Lại chạy tới mang tin vui cho Lão Bản Nương rồi?
Thợ mộc cười hắc hắc nói.
Miêu Nghị không có lòng nói nhăng nói cuội với bọn họ, thăm hỏi mấy câu xong liền vội đi tìm Lão Bản Nương ở phía trên, lại bị đầu bếp kéo lại trêu chọc:
– Không cần nóng lòng đi chiếm tiện nghi của Lão Bản Nương như thế, chờ một hồi đi ôm Lão Bản Nương cũng không có chết, hàn huyên chút nữa hàn huyên chút nữa.
Miêu Nghị và bọn họ sống chung cũng không phải một ngày hai ngày, hiểu rõ tên này đáng chán như vậy đấy, chỉ có thể chắp tay nói với mấy người:
– Ngày khác hàn huyên thêm, lần này đến có chuyện tìm Lão Bản Nương, đợi lát nữa phải đi.
Mấy người ngẩn ra, thấy hắn có chuyện chính, cũng không ngăn cản hắn nữa.
Mấy người trước hết đi ra giúp hắn nhìn khắp chung quanh, chờ một lát sau. Miêu Nghị mới ra khỏi phòng quẹo lên thiên thai, đi tới cửa gian phòng của Lão Bản Nương nhẹ nhàng gõ một cái.
– Người nào?
Trong phòng truyền đến thanh âm của Lão Bản Nương.
– Ta!
Miêu Nghị đáp một tiếng, trực tiếp thi pháp đẩy ra thanh chắn cửa bên trong, nhanh chóng đi vào, nhanh chóng đóng cửa.
Trong phòng Lão Bản Nương khoanh chân ngồi trên tháp ngạc nhiên nhìn hắn, Miêu Nghị bóc mặt nạ trên mặt ra.
Lão Bản Nương dị thường ngạc nhiên thả hai chân trần xuống. Bước nhanh tới, kéo cánh tay của hắn, vui vẻ hỏi:
– Sao ngươi lại tới đây vậy?
Trước đó chờ hơn 500 năm Miêu Nghị mới tới một lần, lần này cách có hai năm chưa tới, nàng làm sao có thể không vui mừng.
Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút trêu nói:
– Tới thăm ngươi một chút xem trong phòng có ẩn giấu nam nhân khác hay không.
Ngụ ý trong lời nói là đánh kiểu “kiểm tra bất ngờ”.
– Đi chết đi!
Lão Bản Nương trực tiếp đá một đá vào trên bắp chân hắn.
Một cước này là thẹn quá thành giận, thật ra không có chân hạ lưu tình, làm đau Miêu đại quan nhân khiến hắn nhăn mặt hít hà nói:
– Mưu sát chồng a!
Lão Bản Nương song chưởng ôm ngực, con mắt sáng quét hắn trên dưới một cái, cười lạnh:
– Mới tối chạy đến tìm dùng lời nói xốc ta, còn cố ý ăn mặc một thân đạo sĩ, đây là cố ý nhắc nhở ta cái gì vậy? Giả trang làm Phong Huyền cũng không giống a!
Miêu Nghị toát mồ hôi lạnh, biết lại gây ra hiểu lầm rồi, làm thế nào lại quên Phong Huyền cũng là đạo sĩ kia chứ.
– Nàng đừng suy nghĩ lệch nữa.
Miêu Nghị ôm chân đứng thẳng người, tiến lên kéo tay nàng.
Bốp! Lão Bản Nương giơ tay bộp một cái gạt ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, tức giận nói:
– Đừng chạm vào ta!
Nàng đích xác bị lời nói của Miêu Nghị làm cho bị tôn thương, Miêu Nghị lại ăn mặc theo kiểu đạo sĩ, lại nói tới tra xem trong phòng của nàng có đàn ông khác hay không, nàng muốn không nghi ngờ Miêu Nghị là ám chỉ cái gì cũng khó, phương diện này nàng có chút nhạy cảm, là yếu điểm và nổi đau của nàng.
– Ai! Ta cố ý tới thăm nàng một chút, trên tay còn có việc, không tiện ở lâu, lập tức sẽ phải rời đi, nàng không đến mức bất cận nhân tình như vậy chứ.
Miêu Nghị buông tiếng thở dài.
Lão Bản Nương đưa lưng về phía hắn, gương mặt sương lạnh nghe vậy ngẩn ra, xoay người nhìn lại, ngoài miệng không buông tha:
– Thế nào! Lập tức sẽ phải rời khỏi a! Xem ra thật đúng là chơi chán lão nương rồi, xem ra là chê rồi a, gấp gáp ly khai không thể chờ đợi như vậy sao? Không muốn đến thì cút đi, ta chỗ này không phải là thanh lâu, ta cũng không phải con điếm? Tùy tiện ngươi nghĩ đến muốn ngủ lúc nào là đến ngủ!