Nếu là chưa nhìn thấy Ngưng Hư đan trong bình ngọc kia, Tiền Thông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng vừa thoáng nhìn thấy thứ kinh ngạc kia, khiến hắn lập tức biết rằng Ngưng Hư đan trong bình ngọc kia còn quý giá hơn nhiều so với bí bảo Hư cấp trung phẩm kia.
– Bây giờ không muốn tham gia? Muộn rồi!
Nhan Bùi lạnh lùng hừ một tiếng:
– Vật phẩm đến tay ta rồi ngươi còn muốn ta nôn ra à? Tiền huynh ngày đầu tiên gặp Nhan mỗ sao?
– Không phải Nhan Bùi huynh à, ngài vừa rồi không phải nói rằng dù vật phẩm có đáng giá hơn nữa cũng không thể tham dự hội đấu giá sao?
Tiền Thông mặt không đỏ, tim không loạn, vì hai bí bảo Hư cấp, vì Ngưng Hư đan kia, thể diện của lão già này không cần nữa thì có sao chứ?
– Nhan mỗ nói nếu sau nửa tuần hương mà vẫn không nhìn thấy vật phẩm tham gia đấu giá thì không được tham gia, lỗ tai ngươi điếc sao?
Nhan Bùi hầm hè nói, thấy bộ dạng vẫn không biết xấu hổ của Tiền Thông vẫn muốn nhào lên, vội vàng lui về sau, đem toàn bộ hai hộp ngọc cùng bình ngọc cất vào trong nhẫn không gian của mình, vung tay lên quát:
– Tất cả chú ý Tiền trưởng lão cho ta, hắn dám tiến lên một bước nữa thì đánh hết sức!
– Vâng!
Bốn năm cao thủ Phản Hư Cảnh đồng loạt trả lời, triển khái giá thế nhìn chằm chằm về phía Tiền Thông, nhìn giá thế kia chắc chắn sẽ cẩn thận tỉ mỉ thi hành mệnh lệnh của Nhan Bùi. Một khi Tiền Thông có thêm động thái gì sẽ nghênh đón và công kích như cuồng phong bão táp.
– Mẹ nó
Tiền Thông không nhịn được chửi rủa, cương không được, chỉ có thể mềm giọng cầu xin:
– Lão Nhan, nhìn lại giao tình bao nhiều năm của hai chúng ta, ngài không thể trả lại hàng cho ta sao? Ngài làm như chưa từng thấy những thứ này có được không? Đại ân huynh đệ Tiền Thông tôi khắc ghi suốt đời
– Không cần cả đời, ngươi già sắp xuống lỗ rồi, không sống được mấy năm nữa, ta không cần ngươi khắc ghi ân tình của ta.
Nhan Bùi cười ha hả khoát tay nói.
– Ngài có thể đừng độc mồm như vậy có được không?
Lão phu thân thể cường tráng, ít nhất cũng có thể sống thêm mấy trăm năm nữa.
Tiền Thông liếc mắt. Nhan Bùi hầm hè nói:
– Nếu ta là ngươi, nhanh chóng sai người đi gom góp thánh tinh mới là việc chính. Ngươi lại còn có thời gian ở đây quấy rầy lão phu, lão phu bái phục. Sự xuất hiện của mấy thứ này hiện tại chỉ có ta biết ngươi biết. Vì vậy ngươi vẫn là có cơ hội hơn hết.
Tiền Thông vừa nghe thấy, mắt vụt sáng, chắp tay hướng về phía Nhan Bùi, xoay người rời đi. Hắn rõ hơn ai hết, bất luận ba hoa xích thố thế nào cũng không thể lấy vật phẩm về được.
– Lão Tiền, mấy vật phẩm này là ai mang tới bán?
Nhan Bùi ở phía sau gọi to một tiếng, nhưng không có bất kì hồi đáp nào. Nhan Bùi đương nhiên biết vị bằng hữu già này của mình đang giận dỗi, cũng không để bụng, cười một tiếng:
– Vận may của người này thật quá tốt. Không chỉ tìm được hai bí hảo Hư cấp, lại còn tìm được hai viên Ngưng Hư đan, xem ra phúc vận không mỏng.
Tiền Thông rời khỏi gian mật thất ngầm, La Khánh nhanh tiến đến đón, còn chưa mở miệng nói đã bị Tiền Thông hung hãn tát hai bạt tai vào đầu. Mặc dù không vận dụng thánh nguyên, nhưng lực đạo hai bạt tai này của trưởng lão không nhẹ, vẫn khiến La Khánh bị đánh nhe răng trợn mắt. Biểu hiện trên gương mặt Tiền Thông âm u như sắp xảy ra mưa to gió lớn, La Khánh ngập ngừng nói:
– Trưởng lão, đệ tử đã làm sai điều gì?
– Tên khốn nạn nhà ngươi, vì sao hành động nhanh như vậy? Không thể đem hàng đến muộn hơn một tuần hương sao? Thật là khiến lão phu tức chết mà.
Tiền Thông khiển trách.
– Hả
La Khánh tròn mắt ngạc nhiên. Rõ ràng là trưởng lão đích thân căn dặn, ngay khi lấy được vật đấu giá từ Dương Khai thì lập tức đưa tới, không ngừng một khắc. Nhưng bây giờ trưởng lão tại sao nói như vậy?
Tiền trưởng lão là người ôn hòa, đối xử với mọi người bình hòa, chưa bao giờ ra mệnh lệnh mâu thuẫn như vậy, càng không vô duyên vô cớ đánh đệ tử. Vì vậy trong Ảnh Nguyệt Điện, Tiền trưởng lão vẫn rất có uy danh, khiến rất nhiều đệ tự yêu quý, kính trọng và ngưỡng mộ. Tuy rằng trong lòng có thắc mắc, La Khánh cũng không dám lên tiếng. Trưởng lão tâm trạng không tốt, người mù đều có thể nhìn ta. Lúc này tốt nhẫn đừng cố lao vào chỗ xui xẻo, càng làm càng sai, ít làm ít sai, không làm không sai., trong lòng La Khánh rất hiểu.
– Cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.
Tiền Thông lạnh lùng nhìn về phía hắn.
– Xin trưởng lão căn dặn!
La Khánh vội vàng nói, dáng vẻ cúc cung tận tụy cho đến chết.
– Cho ngươi thời gian một canh giờ, nhanh chóng liên lạc tất cả các cửa hàng trong Thiên Vận Thành, gom góp 20 triệu. Không, không, không. Gom góp 50 triệu thánh tinh đến đây.
– 50 triệu?
La Khánh kinh ngạc.
– Không sai!
– Vâng!
La Khánh vội vàng trả lời. Nhanh như chớp biến mất khỏi vị trí. Một canh giờ gom góp 50 triệu thánh tinh, thật là gánh nặng đường xa.
Thấy bóng dáng La Khánh khuất hẳn, Tiền Thông mới âm thầm thở phào. Cũng may hội đấu giá lần này tổ chức trong Thiện Vận Thành, Ảnh Nguyệt Điện có rất nhiều sản nghiệp ở Thiên Vận Thành, cho nên gom góp thánh tinh cũng không phải chuyện gì tốn sức. Nếu là tổ chức hội đấu giá trên địa bàn của thế lực khác, lần này Tiền Thông chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Cùng lúc đó, trong mật thất ngầm của Tụ Bảo Lâu, Nhan Bùi ngồi trên ghế trầm tư một lát, bỗng nhiên cười gian xảo, hướng về phía mấy cao thủ Phản Hư Cảnh tham gia định giá giá trị vật đấu giá vẫy vẫy tay, sau đó ghé sát tai thì thầm to nhỏ mấy câu. Mấy người kia rối rít gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, trong các phòng có số Giáp lớn không ngừng có người đi ra đi vào, sắc mặt nghiêm nghị. Những người này nhanh chóng rời khỏi Tụ Bảo Lâu, chạy thẳng tới đại điện sở tại của không gian pháp trận Thiên Vận Thành. Lại qua một lúc sau, trong các phòng số chữ Ất cũng có người rời đi. Tụ Bảo Lâu sở dĩ lựa chọn tổ chức lần đấu giá này tại Thiên Vận Thành cũng là bởi vì nơi này có không gian pháp trận liên thông với những thành trì khác của U Ám Tinh.
Nơi này cũng thuận tiện cho những thế lực từ nơi khác đến tham dự hội đấu giá. Không gian pháp trận quý giá vô cùng, không mở cho người bình thường. Nhưng những người này đều là xuất thân từ các thế lực lớn, các đệ tử của Ảnh Nguyệt Diện phụ trách trông coi không gian pháp trận cũng không dám cản trở, sau khi yêu cầu bọn họ nộp số thánh tinh nhất định thì để bọn họ tùy ý sử dụng.