Giang Nghĩa nhún vai: “Không nguy hiểm làm sao làm lên sự nghiệp lớn được? Nếu tùy tiện thì có thể ngồi vào vị trí gia chủ, vậy Đinh Phong Thành sẽ không có cảm giác tự hào gì cả. Nguy hiểm vẫn là cần, chúng ta bây giờ chỉ có thể cẩn thận từng bước, đề phòng Đinh Hồng Diệu mọi nơi.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Giang Nghĩa đổ chuông.
“Alo?”
“Giang Nghĩa, là tôi, Viên Triệu Hào.”
“Có chuyện gì sao?”
“Là như này, hiện nay công ty có một lô hàng cần mua, cậu không phải là giám đốc thu mua vừa nhận chức hay sao? Chuyện này rơi vào đầu của cậu rồi.”
Viên Triệu Hào nói xong tình hình cụ thể thì cúp máy.
Giang Nghĩa nhìn điện thoại, nhìn Đinh Thu Huyền, cười khổ lắc đầu: “Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới.”
Phường Nguyên Thạch, Giang Nghĩa đến đây lần thứ hai.
Điều khác với lần trước là lần này anh là dùng thân phận giám đốc thu mua của Star Jewelry đến đây, bên cạnh còn dẫn theo một trợ lý — Lâm Hân Vũ.
“Chính là nơi này.” Lâm Hân Vũ chỉ vào một cửa hàng nói: “Cửa hàng đá thô Tài Nhung, giám đốc Viên là chỉ định chúng ta đến đây mua.”
Chỉ định cửa hàng đá thô, điều này khiến Giang Nghĩa có chút không thoải mái.
Anh hỏi: “Trước đây cũng chỉ định cửa hàng mua sao?”
“Không phải, trước đây đều là so sánh giá cả xong mới chọn.” Lâm Hân Vũ nói thật: “Lần này là có được thông tin đáng tin cậy, cửa hàng đá thô Tài Nhung nhập một lô hàng mới rất lớn, vội bán ra, cho nên chúng ta đến săn hàng.”
Ha ha, đâu có chuyện tốt như vậy chứ?
Viên Triệu Hào cũng không thể kêu Giang Nghĩa đi làm chuyện đơn giản như vậy.
“Đi vào xem thử.”
Hai người trước sau đi vào cửa hàng, chủ tiệm lập tức ra đón.
