– Thế nào, cánh cứng rồi sao?
Đinh Bình sợ đến quỳ xuống nói:
– Đệ tử không dám!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, lấy Tật Vân Phù ra giao cho đệ tử nói:
– Cầm, gặp phải nguy hiểm, có thể thoát hiểm. Sau này ở lối vào hội hợp.
– Sư phụ!
Đinh Bình vô cùng kích động, đây là sư phụ xông qua thạch trận mới đổi lấy, cực kỳ quý giá.
– Cầm đi!
Lăng Hàn cười nói, hắn có Xuyên Vân Toa, tác dụng của Tật Vân Phù không quá lớn.
Đinh Bình cung kính dập đầu, lúc này mới tiếp nhận Tật Vân Phù, nhanh chân rời đi.
– Ngươi thật yên tâm sao?
Thủy Nhạn Ngọc hỏi.
Lăng Hàn không nói, một lát sau mới nói:
– Hài tử lớn rồi, dù sao cũng nên thả hắn bay cao. Lại nói, thời điểm ta có tu vi như hắn, không phải đã một người chạy đến Hoàng Đô, còn lừa được một muội tử đẹp đẽ sao?
Thủy Nhạn Ngọc biết đối phương đang nhạo báng mình, không khỏi cho hắn một cái liếc mắt, rồi lại có chút vui mừng, nữ nhân ai không thích nghe người yêu khen ngợi mình đẹp.
Lăng Hàn cười ha ha, ôm vưu vật này hôn một cái.
Thủy Nhạn Ngọc xấu hổ, chỉ vào Tu La Ma Đế nói:
– Còn có người khác đấy!
Tu La Ma Đế kinh hãi, vội vã nằm xuống học chó sủa, còn muốn ngoắc ngoắc cái đuôi, nhưng phát hiện hiện tại mình đã không phải con lang kia, không khỏi lúng túng, nghiêm mặt cười nói:
– Chủ mẫu đại nhân, ngươi chớ xem Tiểu Đế là người!
Xác thực đủ vô liêm sỉ.
Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc lời chàng ý thiếp, nếu như chê Tu La Ma Đế chướng mắt, vậy liền thu vào trong Hắc Tháp, để Tu La Ma Đế rất bất đắc dĩ, rất muốn nói hắn vốn là một đoàn Hỗn Độn Ma Khí, không phải người, đừng nói các ngươi chỉ ôm ôm ôm, ngay cả y y a a, dưới cái nhìn của hắn cũng như hai con chó y y nha nha không khác gì nhau cả.
Đương nhiên, cái này đánh chết hắn cũng không dám nói ra miệng, nếu không thật có khả năng bị lột da đến chết.
Đi ở trên vùng bình nguyên bao la, phảng phất không có phần cuối, cái này sẽ làm rất nhiều người thiếu kiên nhẫn, cuối cùng từ bỏ.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, tu vi của Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc đều tăng vọt, có một vị đan đạo đế vương lại thêm Luân Hồi Thụ, tu vi muốn không tăng cũng khó.
Nửa tháng sau, tu vi của Thủy Nhạn Ngọc tiến vào Trung cực vị hậu kỳ, cái này phi thường kinh người.
Lăng Hàn cách Đại cực vị đỉnh cao thì còn một ít thời gian, dù sao cảnh giới càng cao tăng lên càng chậm.
Rốt cục, phía trước bọn họ không còn là bình nguyên bao la nữa, mà xuất hiện Đại Hải.
Nhưng Đại Hải này, cực kỳ quái lạ!
Đáy biển của Đại Hải liên tiếp bình nguyên, thậm chí có thể nói, bình nguyên này là một bộ phận của Đại Hải, chỉ là nước biển bị lấy sạch mà thôi.
Phía trước, đột nhiên xuất hiện một tường nước cao chọc trời, dựng ở đó gợn sóng.
Mà dưới Đại Hải cũng không quạnh hiu, không có gì, chỉ có một mảnh rừng rậm mà thôi.
Rừng rậm dưới đáy biển.
Mỗi một cây đều cắm rễ ở đáy biển, cao tới mấy ngàn trượng, nhưng vô cùng mềm mại, nói là cây cối chẳng bằng nói là rong, chỉ là dáng dấp hơi doạ người.
Lá cây nhẹ nhàng dật động, đại bộ phận còn lớn hơn căn nhà, ở phía sau là rất khó bị phát hiện.
Nước biển có tác dụng ngăn cách thần thức rất lớn, thị lực không thể xuyên thấu những lá cây kia, bởi vậy, tiến vào nơi này không thể xem như người mù, lại làm cho năng lực của Thần linh giảm xuống một đoạn dài.
– Cẩn thận Ám Dạ Đường!
Thủy Nhạn Ngọc lập tức nói.
—————