Vì miệng bị nhét chặt kín, không có một chút khe hở, mũi lại bị bịt, Ngô Sở Úy căn bản không thể hô hấp. Nghẹn đến đỏ cả mặt, khó chịu trực tiếp bứt lông Trì Sính.
Trì Sính cuối cùng không nỡ ngược y, thả tay ra để y tiếp tục làm theo cách yêu thích. Thân thể xoay chuyển, đầu vùi vào giữa chân Ngô Sở Úy, bắt đầu thương yêu bảo bối của y.
Ngô Sở Úy bên này liếm cho Trì Sính, vốn kỹ thuật cũng không ra sao, bên kia lại bị Trì Sính kích thích, sướng đến quên hết tất cả, chỉ lo kêu ưm ưm, lãnh đạm với tiểu chủ tử của Trì Sính.
Trì Sính biến đổi đủ kiểu chà đạp bảo bối của Ngô Sở Úy, nhéo thịt mềm bên trong vách đùi, để hai chân Ngô Sở Úy kẹp chặt lấy cần cổ cứng rắn của hắn, không ngừng vặn eo lẳng lơ.
“A… đừng…”
Trì Sính vừa mới len đầu lưỡi dày nặng mạnh mẽ vào mật khẩu, thứ của hắn đã bị hàm răng của Ngô Sở Úy tấn công.
Đâm vào một ngón tay như trừng phạt, vì có tác dụng của gel bôi trơn, đâm vào rất thuận lợi, cảm giác thít chặt làm cho vật dưới chân Trì Sính càng trướng, trình độ thô to không thể tin nổi sắp chen nổ hai má Ngô Sở Úy.
Ngón tay thứ hai rõ ràng rất tốn sức, nhưng Trì Sính vẫn kiên nhẫn an ủi nên thuận lợi tiến vào, đợi đến ngón thứ ba, Ngô Sở Úy rõ ràng ăn không tiêu, thống khổ kẹp chặt hai chân, cự tuyệt động tác của Trì Sính.
Trì Sính trầm giọng nói: “Ngay cả ba ngón cũng không tiếp nhận được, lát nữa dùng thứ thô hơn thì làm sao?”
Ngô Sở Úy liền thành thật.
Trì Sính đau lòng hôn y, giảm bớt sự căng thẳng và không thích ứng cho y, cưỡng ép đâm vào ba ngón tay, nghe tiếng rên đau đớn của Ngô Sở Úy, dừng một lát, sau đó tiếp tục đâm vào.
Đợi đến ngón thứ tư, Ngô Sở Úy nói gì cũng đều không được, liên tục khẩn cầu Trì Sính: “Hay anh trực tiếp đến đi.”
Thật ra thứ đó cũng Trì Sính cũng sắp nổ rồi, từ trước đến nay chưa từng làm giai đoạn chuẩn bị lâu như thế.
Trì Sính dùng cái pín lớn quất vài cái lên mông Ngô Sở Úy, cố ý trêu chọc: “Quyết định xong rồi?”
Ngô Sở Úy ôm quyết tâm tất chết gật đầu.
Trì Sính để Ngô Sở Úy nằm sấp trên người mình, từ đưới đâm lên trên, để giảm bớt cảm giác đau. Nhưng khi tiến vào, vẫn cảm thấy lực cản rất lớn, gel bôi trơn đã dùng hơn nửa bình, mới miễn cưỡng vào được một nửa.
Nhưng vẻ mặt Ngô Sở Úy lại thần dũng khác thường, cả quá trình hừ cũng không hừ, Trì Sính dừng lại, cho Ngô Sở Úy thời gian hít thở.
Sau đó, tiếng khóc la tru tréo không chút dự báo vang điếc lỗ nhĩ.
“Anh cút ra ngoài cho tôi! Tôi hối hận rồi, sau này chúng ta đến chết cũng không nên qua lại nữa!…” Ngô Sở Úy có cung phản xạ quá cong lúc này đây mới biết cái gì là đau.
Nhưng đến lúc này thật sự không thể nào rút lui được nữa! Trì Sính nói, nếu còn rút lui cậu sẽ bức tôi đến đường cùng luôn!
Ngô Sở Úy cảm thấy Trì Sính muốn động, hai tay mạnh bạo siết chặt cổ hắn, “Coi như tôi xin anh, đừng động được không?”
Trì Sính ôm chặt Ngô Sở Úy, ở trên đau lòng hôn cổ và mặt y, ở dưới lại không cho kháng cự bắt đầu cử động. Ngô Sở Úy kêu khóc tránh né, Trì Sính một mặt dán vào tai y dịu giọng dỗ dành, một mặt sống chết ấn mông y làm mãnh liệt. Tiếng kêu khóc càng lúc càng lớn.
“Lừa gạt… súc sinh… a… đau… a…”
Trì Sính ấn đầu Ngô Sở Úy lên hõm vai mặc y kêu gào khóc lóc, muốn triệt để chiếm hữu tôi, thì phải khóc vì tôi, đau vì tôi biết chưa?
Một lần thúc vào thô bạo, đi kèm với tiếng kêu khản giọng của Ngô Sở Úy, hơn nửa cây xâm nhập.
Thít chặt đến cực điểm, co rút đầy mạnh mẽ, tàn phá kiên nhẫn và ý chí của Trì Sính, hắn cố gắng đè nén để mình không bạo động, không cấp tốc khai hỏa, toàn dựa vào trái tim nóng cháy ở ngực.
“Đại Bảo…” Trì Sính trầm giọng gọi.
Ngô Sở Úy đã không còn thừa sức nhẹ đáp một tiếng, trừ đau vẫn là đau, đau đến mức muốn gọi điện cho mẹ y, nói con trai của mẹ bị người ta chỉnh thật thảm.
Trì Sính đỡ eo Ngô Sở Úy, bắt đầu húc mạnh lên mông, từng cái từng cái mạnh mẽ hung hãn, âm vang bôm bốp, Ngô Sở Úy cảm thấy mông mình sắp bốc lửa rồi, nửa người dưới bị cưỡng ép chém làm hai, ruột cũng sắp bị khuấy nát.
“Thao… ngừng… a…”
Ngô Sở Úy vẫn mắng chửi, vừa mắng vừa cắn xé vai Trì Sính, cắn đến lốm đốm máu, nhưng không biết càng mắng càng cắn Trì Sính làm càng mạnh bạo, thúc đến cũng càng sâu càng triệt để.
Sau đó, lật Ngô Sở Úy nằm sang một bên, đưa lưng về phía mình.
Ngô Sở Úy muốn chạy, lại bị tay Trì Sính kẹp chặt ở ngực, không tiếc sức hung hãn đâm tới.
Ngô Sở Úy đau đến run rẩy, Trì Sính thò tay xuống hông y, thành thục trêu chọc, dời lực chú ý của y. Đầu lưỡi trượt trên cần cổ đầy mồ hôi, tiết tấu dịu dàng chậm rãi hình thành đối lập rõ ràng với sự đâm rút thô bạo.
Mặt trước của Ngô Sở Úy bị khoái cảm to lớn bao trùm, mặt sau lại bị đau đớn mãnh liệt xâm lấn, hai kích thích giác quan hoàn toàn tương phản va chạm mãnh liệt. Không hề triệt tiêu lẫn nhau, ngược lại càng lúc càng hài hòa.
Mâu thuẫn, kịch liệt, xung đột… giày vò khiến Ngô Sở Úy muốn phát điên.
Trì Sính lại đè người Ngô Sở Úy xuống, kịch liệt hôn môi y, tay lau mồ hôi trên trán y, dịu giọng nói: “Bảo bối, tôi sắp chính thức bắt đầu rồi.”
Ngô Sở Úy suýt nữa tan vỡ, hóa ra quá trình kéo dài mà mình dùng sinh mạng để chịu đựng chỉ là làm nóng!!
Nói xong, Trì Sính nắm cổ chân Ngô Sở Úy, kéo ra một góc độ lớn, điên cuồng va chạm, mở hết hỏa lực.
Con ngươi Ngô Sở Úy như muốn nứt, gương mặt vặn vẹo, ngón chân co giật, kêu khản cả giọng. Mông phí sức vặn vẹo trên giường, làm sao cũng không thể tránh được những lần tiến công không chừa chỗ hở.
Đến lúc này rồi, Ngô Sở Úy còn không quên hỏi một câu: “Anh… biết… tôi là ai không?”
Trì Sính dừng lại, húc một cái thật mạnh, đi hết vào trong, suýt nữa đâm lủng ruột Ngô Sở Úy.
“Tôi đang thao Đại Bảo của tôi, bảo bối của tôi, Úy Úy của tôi.”
Mắt và tim đều bị người này chiếm đầy, si mê, trầm luân, mê muội… tất cả cảm xúc đều trút lên thân người này.
Uy lực của thuốc phiện tinh thần là rất lớn, Ngô Sở Úy không biết sao lại cứng lên.
Trì Sính bóp mông Ngô Sở Úy, hung hãn lao đến một trận, nhìn gương mặt tuấn tú vặn vẹo đau đớn của Ngô Sở Úy hỏi: “Vậy cậu thì sao? Cậu đang để ai thao?”
Ngô Sở Úy bị đỉnh đến điểm G, thân mình run lên mãnh liệt, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Trì Sính cúi người ôm chặt Ngô Sở Úy, vung đao tung hoành ở mông, súng lớn thô bạo đâm rút, dòng điện lưu vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể người hoành hành trong cơ thể Ngô Sở Úy, cùng với từng tiếng bức hỏi theo tiết tấu của Trì Sính.
“Cậu đang để ai thao? Cậu là của ai?”
Khoái cảm điên cuồng dâng trào, đau đớn không thể tiêu trừ, nhiễu loạn thần kinh, lý trí không còn toàn vẹn. Vào giờ khắc này đột nhiên bùng phát, kích thích bắn ra, tan vỡ sụp đổ.
“Trì Sính.”