Cô không hiểu anh nói “không được” vế trước hay vế sau, nên lại hỏi :”Chú muốn nói “không được” là không được cái..”
”Không được thích em à?” Anh tốt bụng nói lại.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cô há hốc miệng, kinh ngạc nhìn anh :”Đùa à?”
Anh không trả lời, dùng một tay nâng cằm cô lên sau đó môi anh bắt đầu hạ xuống. Cô liền biết anh định làm gì tiếp theo nên vô cùng nhanh nhẹn tránh đi, nhưng lại bị anh cưỡng bách mà ép cô phối hợp, dựa vào lợi thế chiều cao, anh vô cùng có tính kiểm soát trong hoàn cảnh này.
Anh nghiêm giọng :”Nghe lời.”
Tiếp đó Khúc Yên dùng tay chặn giữa môi hai người, cô đắc ý nói :”Không thể chiếm tiện nghi của cháu.”
Lòng bàn tay cô chạm vào môi mỏng của anh, có chút ẩm ướt, trong vô thức cô muốn rút bàn tay mình lại nhưng bị anh nắm chặt cổ tay mà giữ nguyên vị trí đó, lòng bàn tay Khúc Yên có mùi hương cơ thể cô, vô cùng thơm. Không phải mùi hương từ sữa tắm mà là từ trong da thịt cô thơm ra.
Anh vô cùng yêu thích cái mùi hương nhẹ nhàng này, anh hôn lòng bàn tay cô, chiếc mũi thon dài cọ xát lấy bàn tay nhỏ. Hàng lông mi dài rủ muốn vô cùng tuấn mỹ.
*** mé, body ngon, gương mặt nam thần, tài năng hơn người lại còn không có tình nhân cũng chưa từng yêu đương. Cô gặp phải vận may gì mới được cực phẩm thế này đây.
Nhưng mà nó đến quá nhanh, cô vẫn chưa cảm nhận được độ chân thật của nó, giống như nằm mơ vậy.
”Vậy cho cháu thời gian đi.” Cô rụt tay mình lại.
”Bao lâu?” Anh mở mắt ra, bàn tay lành lạnh chạm nhẹ má cô.
Cô suy nghĩ một lúc :”Ngày mai.”
”Nếu cháu đã không thích tôi thì đã từ chối ngay rồi, cần gì đến ngày mai.” Anh thẳng thắn nói.
Cô bị anh ép đến đường cùng, có chút xấu hổ phản kháng lại :”Chú Thẩm, cháu cần làm rõ vài chuyện. Cũng cần cân nhắc trước.”
”Làm rõ cái gì? Cân nhắc cái gì?”
”Có tôi ở đây sao em không trực tiếp hỏi?”
Cô bị Thẩm Tây Thừa ép cung đến mức không biết nên đáp trả thế nào, bị ép tới mức lơ mơ luôn rồi.
Thấy cô không trả lời anh lại tiếp tục cúi người xuống, môi rất nhanh đã bị anh bao phủ lấy. Lưỡi anh lại một lần nữa theo khoang miệng cô mà tiến vào trong, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ làm Khúc Yên đầu choáng mắt hoa, tiếng nước bọt trao đổi cũng trở nên nhịp nhàng hơn.
Cốc, cốc, cốc…
Khúc Yên nghe thấy tiếng gõ cửa như được tỉnh táo lại, lại nghe thấy tiếng Ôn Thành Uy.
”Yên Yên, con có ở trong đó không?” Tiếng gõ cửa vẫn không giảm đi.
Anh vẫn không buông Khúc Yên ra, đến khi thoả mãn mới chịu tách môi. Ôm Khúc Yên một lúc định mở cửa lại bị cô ngăn lại.
Cô nhìn vết son còn vương lại trên môi anh, vừa xấu hổ lại bất mãn mà dùng ống tay áo lau nhẹ đi vết son trên môi anh. Ánh mắt anh tràn ngập ý vui vẻ.
Vô cùng có cảm giác vụng trộm yêu đương.