– — Có người thì suy đoán liệu liệu có phải có ai bị mất đồ rồi không?
Khi thấy thông báo này, sắc mặt Cao Mẫn lúc đỏ lúc trắng, đồng thời lo lắng việc lần mình trước đưa người về ký túc xá sẽ ảnh hưởng đến điểm thường xuyên của bản thân.
Sau khi trở về ký túc xá, hình như cô ta đã vô ý nói: “Mọi người thấy thông báo phía dưới hết chưa?”
Những người khác đều không nói gì, chỉ có Lâm Lan Quyên gật đầu: “Thấy rồi.”
Cao Mẫn liếc nhìn mọi người: “Không biết tại sao đột nhiên lại có thông báo như vậy nhỉ?”
Tạ Hiểu Yến nói: “Tớ cảm thấy rất tốt đấy chứ, sinh viên nam vốn dĩ không nên tới ký túc xá nữ mà.”
Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm sách giáo khoa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thông báo hôm nay là kết quả báo cáo của cô 2 ngày trước.
Mặc dù cô đã đề nghị mọi người trong ký túc xá không nên dẫn người khác về, nhưng loại thỏa thuận miệng này không hề có chút tác dụng nào, vì không muốn để cho Sử Tuấn Dân vào trong ký túc xá một lần nữa, cô không thể làm gì khác ngoài việc dập tắt nguồn cơn lại.
– — Có câu nói, chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ không thể ngàn ngày phòng trộm được.
Nếu cô không làm như vậy, nói không chừng ngày nào đó sử Tuấn Dân sẽ lại tới nhét mẩu giấy gì đó mà cô không biết, cô sẽ càng khó mà đề phòng hơn.
Sau chuyện lục soát lần trước, Sử Tuấn Dân tạm thời không tiếp tục ra tay nữa, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn rất muốn đi gặp mặt người này.
– — Rất nhanh sau đó cơ hội này đã tới rồi.
===
Khoa tiếng Trung có sinh viên có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, cha và bà nội đều bị liệt, chỉ có thể dựa vào một mình người mẹ làm ruộng để nuôi sống cả gia đình.
Khi cậu ấy lên đại học dù không cần tiền, đã có tiền trợ cấp của nhà nước, nhưng cậu ấy đã gửi về một nửa số tiền trợ cấp hàng tháng là 18 tệ, chỉ để lại 9 tệ để ăn uống và sinh hoạt.
Chút tiền này vốn dĩ không đủ vậy nên mỗi ngày cậu ấy chỉ ăn 1 bữa, mỗi bữa chỉ ăn 1 cái bánh cao lương.
Qua lời của những người khác mà Đồng Tuyết Lục biết rõ tình cảnh này, Đồng Tuyết Lục lập tức vận động các sinh viên trong lớp quyên góp tiền.
Với tư cách là người đã đề nghị quyên góp tiền, cô đưa ra 54 nhân dân tệ như một khoản trợ cấp trong 3 tháng. Những sinh viên khác không có tiền thì đưa 1 tệ 2 tệ, một số người thoáng hơn một chút thì thì quyên góp 5 tệ 10 tệ.
– — Toàn bộ số tiền đã quyên góp là 189 tệ.
Sau khi đăng ký quyên góp, Đồng Tuyết Lục cùng lớp trưởng Thi Chân Như và Cao Mẫn đi tới khoa tiếng Trung.
===
Khi bọn họ đi tới khoa tiếng Trung thì lớp một đang chuẩn bị tan học, thấy bọn họ tới mặt ai cũng tỏ ra ngơ ngác.
Đồng Tuyết Lục đi vào nói: “Xin chào các bạn, mình là Đồng Tuyết Lục học sinh lớp một khoa tiếng Anh. Trong một lần tình cờ, mình có nghe một bạn học ở khoa tiếng Trung có một bạn học họ Hoàng gia đình rất khó khăn, mỗi ngày chỉ ăn 1 cái bánh cao lương, sau khi biết được tình hình như vậy mình cảm thấy vô cùng khó chịu.”
“Sức khỏe của bản thân chính là vấn đề quan trọng nhất để có thể học tập, nếu không có một cơ thể khỏe mạnh thì làm sao có thể học tập được chứ? Vì vậy nên mình đã tổ chức cho các bạn trong lớp quyên góp tiền, hy vọng chút tiền này có thể giúp cho bạn học này và gia đình vượt qua tình cảnh khó khăn.”
Vừa nói xong, lớp học trở nên xôn xao, đồng thời cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Bọn họ đều biết chuyện của bạn học Hoàng, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quyên góp tiền để giúp cho cậu ấy, không ngờ người giúp cho cậu ấy lại là học sinh của một khoa khác.
Giáo viên chủ nhiệm lớp một vẫn chưa rời đi, sau khi nghe Đồng Tuyết Lục nói xong cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Bạn học này, tôi thay mặt cho bạn học Hoàng xin được cảm ơn tấm lòng của các bạn, việc này lẽ ra phải do khoa và lớp của chúng tôi tự làm nhưng chúng tôi đã sơ sót quên mất.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Không cần tự trách mình đâu ạ, khoa tiếng Trung có khá nhiều sinh viên, giáo viên phải chịu trách nhiệm mấy lớp học liền, không thể chăm sóc cho từng bạn sinh viên là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được.”
“Lúc này rất cần bạn lớp trưởng cố hết sức hoàn thành trách nhiệm của mình, giống như lớp trưởng của bọn em, tình hình của từng bạn sinh viên đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thật sự cố gắng hết sức để phục vụ cho các bạn sinh viên.”
Thi Chân Như bất ngờ được khen ngợi, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nhưng lại có người mặt đen như đáy nồi vậy.
Người này không ai khác chính là sử Tuấn Dân.
– — Bởi vì anh ta chính là lớp trưởng của lớp 1.
Những câu nói này của Đồng Tuyết Lục không khác nào tát thẳng vào mặt anh ta trước mặt mọi người.
Làm lớp trưởng của lớp 1, đến cả bạn học khó khăn trong lớp anh ta còn không biết, hoặc có thể anh ta đã biết rồi nhưng lại không hề hành động, như vậy mà còn có thể nói rằng sẽ cố gắng hết sức phục vụ các bạn sinh viên sao?
Quả nhiên, Đồng Tuyết Lục vừa nói xong, có người lập tức hướng ánh nhìn về phía Sử Tuấn Dân, đến cả chủ nhiệm lớp cũng quay đầu liếc mắt nhìn anh ta.
2 tay sử Tuấn Dân chống lên mặt bàn thành nắm đấm, trong lòng bừng bừng lửa giận.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục liếc qua nhìn mọi người: “Không biết bạn học Hoàng Hâm Dị có ở đây không?”
Chủ nhiệm lớp nói: “Hôm nay bạn học Hoàng xin nghỉ ốm.”
Đường Tuyết Lục lộ ra vẻ mặt quan tâm: “Hả, bạn học Hoàng bị ốm sao ạ? Không biết cậu ấy có tiền đi khám bệnh và mua thuốc không, không biết lớp trưởng lớp các bạn là ai vậy? Không biết bây giờ cậu có thể giúp bạn mình mang tiền tới cho bạn học Hoàng được không?”
“Mình thực sự rất lo cho bạn học Hoàng.”
Trong lòng chủ nhiệm lớp càng cảm thấy xấu hổ hơn, nhìn về phía Sử Tuấn Dân: “Bạn học Sử, bây giờ em mang tiền đến cho bạn học Hoàng đi, phải nói rõ rằng đây là tấm lòng của các bạn học khoa Ngoại ngữ, nếu tình trạng của bạn học Hoàng không tốt, em tranh thủ dẫn em ấy đến khám ở phòng y tế của trường.”
Giọng điệu của chủ nhiệm lớp mang ý trách mắng vô cùng rõ ràng.
Anh ta làm lớp trưởng mà lại sơ suất như vậy, còn ông ấy phải dậy mấy lớp liền, nhiệm vụ rất nặng nề, thêm vào đó lại không ở cùng với sinh viên nên đương nhiên không thể lo cho mọi việc được.
Cán bộ lớp được chọn là để chia sẻ trách nhiệm với giáo viên, lúc trước Sử Tuấn Dân nói lời dễ nghe như vậy, không thể chỉ nói mà không làm được!
“Vâng thưa thầy, em sẽ chăm sóc bạn học Hoàng thật tốt!”
Khuôn mặt Sử Tuấn Dân lúc trắng lúc đó, ánh mắt kìm nén lửa giận.
Sắc mặt Đồng Tuyết Lục không hề thay đổi, đánh giá người đàn ông đã mấy lần ra tay với mình này.
Nhìn qua Sử Tuấn Dân khoảng 26-27 tuổi, đường nét thanh tú, trên mặt có đeo kính, dáng vẻ nhìn qua có vẻ dịu dàng nho nhã.
Đồng Tuyết Lục nghĩ đến một câu: “bên ngoài nho nhã bên trong chó má”.
Sử Tuấn Dân bước tới, nhìn Đồng Tuyết Lục mỉm cười nhưng trong lòng không hề vui nói: “Bạn học Đồng, mình thay mặt bạn học Hoàng cảm ơn tấm lòng của các bạn.”
Đồng Tuyết Lục đón nhận ánh mắt của anh ta: “Không cần phải khách sáo đầu, là bạn học cùng trường, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà, quan tâm đến từng bạn sinh viên trong lớp cũng là trách nhiệm của ban cán bộ chúng ta phải làm.”
Sử Tuấn Dân: “…”
Chủ nhiệm lớp đứng dậy vỗ tay: “Tôi hy vọng sau này các bạn học trong lớp chúng ta phải học tập thêm từ các ở khoa Ngoại ngữ, giúp đỡ và quan tâm nhau nhiều hơn.”
Các bạn trong lớp cũng vỗ tay, tiếng vỗ tay càng lớn thì cú tát vào mặt sử Tuấn Dân càng mạnh hơn.
===
Đi ra khỏi lớp học, sắc mặt Cao Mẫn có chút khó coi: “Bạn học Đồng, vừa rồi cậu không nên cố ý làm cho lớp trưởng lớp một lúng túng như vậy.”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục vô tội: “Cậu nói như vậy là có ý gì? Tớ có nói gì làm cậu hiếu lầm như vậy sao?”
Cao Mẫn còn chưa kịp trả lời, Thi Chân Như cũng cau mày nhìn cô ta nói: “Bạn học Cao, suy nghĩ của cậu rất có vấn đề đấy. Bản thân lớp trưởng lớp 1 nhưng lại không hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc các bạn trong lớp, chuyện này là do cậu ấy không làm tròn bổn phận.”
“Nếu sai thì phải sửa, lẽ nào cậu muốn mọi người giả vờ không biết gì hết sao? Hơn nữa, từ đầu đến cuối bạn học Đồng chưa hề chỉ trích cậu ấy nửa câu, tại sao cậu lại chỉ trích ngược lại bạn học Đồng như vậy chứ.”
Cao Mẫn: “Tớ…”
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng, Đồng Tuyết Lục đã che mặt bật khóc: “Mình hoàn toàn chỉ muốn giúp cho hoàn cảnh khó khăn của bạn học Hoàng thôi mà, không ngờ trong mắt bạn học Cao tớ lại biến thành một kẻ ác độc như vậy, trong lòng tới thực sự rất khó chịu hu hu…”
Thi Chân Như thấy Đồng Tuyết Lục khóc, không khỏi lo lắng: “Bạn học Đồng đừng khóc, cậu không hề sai, người suy nghĩ có vấn đề chính là bạn học Cao, tớ nhất định sẽ báo chuyện này cho chủ nhiệm lớp.”
Cao Mẫn: “…”
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt nói: “Thôi được rồi, lớp trưởng lớp 1 và bạn học Cao cũng có quen biết nhau, cô ấy đối xử tốt với đối phương là chuyện có thể hiểu được, chỉ là tớ không nghĩ rằng cô ấy sẽ nói như vậy thôi.”
Lông mày Thi Chân Như càng nhíu chặt hơn: “Chẳng trách cậu ấy lại nói như vậy vì lớp trưởng lớp 1, hóa ra là có quen biết, như vậy suy nghĩ của bạn học Cao lại càng không đúng. Đế việc tư xen vào như vậy là sai, công tư không phân minh, lấy nhỏ xử lý lớn, mình nhất định phải báo chuyện này cho chủ nhiệm lớp.”
Cao Mẫn: “…”
Nói xong, Thi Chân Như xoay người bước nhanh về phía phòng làm việc của giáo viên.
“Bạn học Thi, cậu đợi tớ một chút…”
Cao Mẫn vừa tức giận vừa lo sợ, mau chóng đuổi theo.
Ngay sau khi 2 người họ rời đi, Đồng Tuyết Lục lau khô nước mắt, sau đó đến thư viện viết một số bản thảo, sau khi đi ra thì mang bản thảo cho thông tấn xã của trường.
===
Mặc dù Cao Mẫn đã đuổi theo nhưng vẫn không thể ngăn Thi Chân Như đi báo cáo.
Thi Chân Như nói chuyện Đồng Tuyết Lục tự đề nghị việc quyên góp tiền để giúp đỡ sinh viên gặp khó khăn, cùng với chuyện Cao Mẫn đã mắng chửi Đồng Tuyết Lục khiến cô phải khóc cho chủ nhiệm lớp biết.
Trước đó chủ nhiệm lớp không biết chuyện quyên góp tiền, lúc này biết chuyện Đồng Tuyết Lục đã quyên góp tiền trợ cấp cho 3 tháng, trong lòng không khỏi vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Sau khi nghe tin Cao Mẫn vậy mà lại còn chỉ trích Đồng Tuyết Lục, lập tức cảm thấy suy nghĩ của Cao Mẫn không đủ tỉnh táo.
Chủ nhiệm nặng nề nhìn Cao Mẫn: “Bạn học Đồng muốn trợ giúp bạn học gặp khó khăn, dù cho em không làm được chuyện cao cả như em ấy thì cũng không nên đảo lộn trắng đen như vậy chứ.”
Sắc mặt Cao Mẫn tái nhợt: “Thưa thầy em biết sai rồi, thầy hãy tha lỗi cho em lần này…”
Chủ nhiệm lớp khoát tay: “Nói cho cùng thì suy nghĩ của em vẫn chưa đủ thấu đáo, vị trí bí thư chi bộ lớp em nhường lại cho bạn học khác đi.”
“…”
Đôi mắt Cao Mẫn đỏ lên, 2 hàng nước mắt chảy dài.
Bị giáo viên cắt chức, hơn nữa lại còn vì lý do suy nghĩ chưa đủ chín chắn, như vậy, có nghĩa là 4 năm tiếp theo cô ta khó mà có cơ hội để làm cán bộ lớp được nữa.
– — Cô ta tiêu rồi.
===
Vài ngày sau, bản thảo của Đồng Tuyết Lục được thông tấn xã công bố.
Bên trong bản thảo, cô viết về những khó khăn của Hoàng Hâm Dị khiến các bạn học khác đọc được mà đau lòng bật khóc, sau đó còn viết cặn kẽ chuyện sau khi khoa Ngoại ngữ biết được những khó khăn của anh ấy đã tìm cách quyên góp tiền để giúp đỡ anh ấy.
Đương nhiên cô không hề đề cập đến chuyện mình bỏ ra sợ tiền bằng số tiền trợ cấp 3 tháng mà dùng nhiều lời biểu dương và ca ngợi tinh thần đoàn kết, nhiệt tình giúp đỡ lẫn nhau của các sinh viên khác.
Giáo viên và các lãnh đạo khoa Ngoại ngữ sau khi đọc được bài báo, lập tức cảm, thấy nở mày nở mặt, như đang bước đi trên gió.
Còn các giáo viên và lãnh đạo khoa tiếng Trung thì cảm thấy như người ta tát cho một cái vậy.
Bản thân các sinh viên khoa mình còn không biết việc này, còn để cho sinh viên khoa khác quyên góp tiền mang tới trước mặt bọn họ rồi mới biết được tình hình, thực sự quá mất mặt.
Chuyện như vậy nhất định phải đưa một người ra để chịu trách nhiệm, người chịu trách nhiệm đương nhiên không thể là các lãnh đạo, cũng không thể là chủ nhiệm lớp, cuối cùng chỉ có thể đẩy lớp trưởng là Sử Tuấn Dân ra thôi.
Thêm nữa sau khi Đồng Tuyết Lục mang tiền tới lớp bọn họ quyên góp lần trước, mọi người mới thực sự đặt câu hỏi về năng lực của Sử Tuấn Dân.
Có người còn nghe nói Sử Tuấn Dân chuyển bàn cho một cô gái học khoa Ngoại ngữ, không có thời gian quan tâm tới bạn học, nhưng lại có thời gian để theo đuổi bạn học nữ khác.
Khi bài báo được lan truyền ra ngoài, chủ nhiệm lớp quyết định cắt chức Sử Tuấn Dân.
Sau khi Sử Tuấn Dân nhận được thông báo đã tức giận đến mức suýt chút nữa nghiến gãy một chiếc răng bạc.
Làm lớp trưởng vô cùng quan trọng trong lý lịch sinh viên, vô cùng có ích cho việc năm thứ 2 hay thứ 3 đại học có được đề cử vào Đảng hay không.
Vốn dĩ anh ta định năm thứ 2 mới đăng ký vào Đảng, nhưng bây giờ chỉ còn lại 2 chữ ‘vết nhơ’, cơ hội vào đảng của anh ta cũng tan thành bong bóng rồi.
– — Không thể vào Đảng, khi tốt nghiệp sẽ không có được công việc tốt.
Trừ khi sau này anh ta có nhiều đóng góp lớn, hoặc thành tích vô cùng đặc biệt, nếu không anh ta sẽ khó có thể được bầu làm lớp trưởng một lần nữa, cũng khó có thể được phê chuẩn vào đảng.
Nói cách khác, chiêu này của Đồng Tuyết Lục tưởng như không quan trọng, nhưng thực ra là đã giải quyết tận gốc được vấn đề.
Sử Tuấn Dân tức giận đến mức suýt nôn ra máu.
Cho tới bây giờ sau khi bạn học Hoàng Hâm Dị biết chuyện, gương mặt ốm yếu, gửi lời cảm ơn đến cô.
Sau khi Hoàng Hâm Dị rời đi, khóe miệng cô mới nhếch lên.
– — Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
===
Thứ 6, Đồng Tuyết Lục thu dọn đồ đạc về nhà.
Về đến nhà, trong nhà không có ai nhưng ở Ôn gia bên cạnh lại có âm thanh truyền sang.
Bởi vì 2 nhà ở sát nhau, Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy lại đính hôn nên 2 nhà đã làm một cái cửa ở vách tường, thuận tiện cho 2 bên ra vào.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy âm thanh, đi về phía Ôn gia.
Âm thanh nóng bỏng truyền tới từ căn phòng.
Cô cầm lấy một cây gậy và rón rén bước tới, chỉ nghe từ trong phòng truyền ra một âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt.
“A…”
Đồng Tuyết Lục còn tưởng là có trộm lẻn vào, không ngờ là Ôn Như Quy đã trở về rồi, hơn nữa lại còn làm chuyện như vậy ở trong phòng.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật, chuẩn bị giả vờ như không nghe thấy gì.
Chỉ là cô vừa xoay người thì đá trúng thùng sắt ở bên cạnh.
Thùng sắt phát ra âm thanh leng keng, ảnh hưởng đến chuyện trong phòng Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy đang bôi thuốc cho vết thương trên tay, nghe thấy âm thanh bên ngoài thì giật mình.
Khuỷu tay anh đụng vào chiếc cốc trên bàn, nước chảy xuống đầy quần anh, lập tức làm ướt một vùng lớn.
Ôn Như Quy hỏi: “Ai ở bên ngoài vậy?”
Đồng Tuyết Lục lè lưỡi, đành phải lớn tiếng: “Là em.”
Nghe thấy giọng nói của cô, 2 mắt Ôn Như Quy sáng lên, bước nhanh ra ngoài: “Em về rồi sao?”
Cửa được mở ra kêu cạch một tiếng, sau đó Ôn Như Quy xuất hiện ở cửa.
Đồng Tuyết Lục ngước mắt nhìn về phía anh, gò má hơi hồng, quần thì bị ướt một vùng lớn.
“Vừa rồi anh ở trong phòng làm gì vậy?”
Mi mắt Ôn Như Quy khẽ run lên: “Không làm gì cả.”
– — Không làm gì cả?
Đồng Tuyết Lục cau mày: “Anh đừng có lừa em, vừa rồi em đã nghe thấy hết rồi.”
Khuôn mặt Ôn Như Quy có chút không hiểu: “Em nghe thấy cái gì?”
Đồng Tuyết Lục: “Giọng của anh.”
– — Ôn Như Quy lại càng không hiểu.
Đồng Tuyết Lục thấy lúc này mà anh còn giả vờ ngu ngốc, cũng không muốn che đậy cho anh nữa.
Bắt chước âm thanh vừa rồi của anh 2 lần, rồi họ khan một cái, nói: “Em hiểu rằng anh có nhu cầu, nhưng làm nhiều chuyện gì vậy không tốt cho cơ thể, anh nên kiểm chế một chút.”
Ôn Như Quy vẫn hoàn toàn không hiểu: “…”
[HẾT CHƯƠNG 115]