“Tớ cuối cùng cũng biết được thế nào là đàn ông chân chính.” An Tử Yến châm chọc xong, ngã người vào ghế bãi biển, đeo kính râm vào, nhắm mắt dưỡng thần. Mạch Đinh chỉ có thể chui trong cát giương mắt nhìn. Đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng người, Mạch Đinh bị vùi trong cát giống như xác chết sống dậy, nhìn thấy chủ nhân của cái bóng, là một nam sinh ngoại quốc .
“Đêm nay bên kia bờ tổ chức party thác loạn, tôi vừa vặn không có bạn trại, xin hỏi cậu có rảnh không?” (tất cả đều nói bằng tiếng Anh). Một lời thỉnh cầu vô cùng chân thành. Người nước ngoài quả nhiên lớn gan, ngay cả Mạch Đinh cũng muốn bật ngón cái với cậu ta. Sau một phút đồng hồ, vẫn không thấy có người phản ứng, chàng trai tóc vàng xấu hổ không thể làm gì khác ngoài hắng giọng lặp lại một lần nữa, nhưng vẫn không nhận được lời đáp, ngay cả Mạch Đinh cũng thấy xấu hổ thay .
Cuối cùng, chàng trai bất đắc dĩ vươn ngón tay chọc chọc vào An Tử Yến. Mạch Đinh tốt bụng trừng to mắt, liều mạng phất tay với cậu ta, ý bảo ngàn vạn lần đừng có làm trò ngu xuẩn đó, đúng là muốn chết sớm mà .
Thế nhưng chàng trai không thấy được phản ứng của Mạch Đinh, ngón tay vẫn chạm xuống. Mạch Đinh ngao ngán thở dài, càng rúc sâu xuống cát, không muốn xem màn tàn nhẫn kế tiếp. An Tử Yến bỏ kính râm xuống, vẻ mặt không hờn không giận, không đợi chàng trai tóc vàng mở miệng đã giơ tay lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út dưới nắng vàng Maldives trở nên vô cùng lóa mắt: “Tôi đã kết hôn rồi, hiểu chưa?”.
“Thế nhưng không thấy cậu dẫn theo vợ a.”.
“Có dẫn theo, ở đó đó.” Ngón tay anh đeo nhẫn cưới chỉ về phía Mạch Đinh đã chui từ trong cát ra, thấy biểu tình của chàng trai nọ, Mạch Đinh có chút không phục: “Đúng vậy, thật ngại quá, chính là tôi. Cậu ấy chọn tôi, còn cưới tôi.” Mạch Đinh đắc ý rung đùi, thừa thắng xông lên, hôn lên mặt An Tử Yến một cái, bôi toàn cát lên mặt anh. Nhưng vậy mà anh không có đẩy cậu ra .
Cuối cùng, chàng trai tóc vàng nghi hoặc rời đi, An Tử Yến tiếp tục đeo kính nghỉ ngơi. Mạch Đinh vừa len lén tới chỗ ông chủ quán nhờ vả, rất nhanh đã mang về một tấm ván gỗ cỡ A3, nhìn sang An Tử Yến đang nhắm mắt, sau đó cắm ván xuống vị trí bên cạnh anh .
Trên ván có vẽ một mũi tên rất khoa trương, chỉ thẳng vào An Tử Yến, còn có mấy chữ màu đỏ thật lớn: Người này đã có chồng. Hơn nữa, cậu dùng băng dính trong dán chứng cứ vào đó, chính là giấy chứng nhận kết hôn mà lúc nào Mạch Đinh cũng mang theo người .
Một anh chàng đẹp trai nằm trên ghế, một thi thể ngủ trong cát, bên cạnh họ còn cắm một tờ giấy chứng nhận kết hôn .
Tổ hợp này thật quái dị———.
———–.
Ban đêm yên tĩnh, những vì tinh tú trên bầu trời khi rực khi tàn, soi sáng lên khuôn mặt hai người. Giờ họ đang ở trên thuyền, Mạch Đinh ra công ra sức chèo: “Không phải là chèo hướng về bờ sao, thế nào mà càng ngày càng xa vậy.’.
“Ai bảo cậu ngu ngốc chèo thuyền tới đây.”.
“Chẳng phải chỉ vì tớ ham của lạ thôi sao. Hơn nữa thuyền để ở đó, không có viết chữ cấm dùng, chỉ có một cái biển báo, nhưng trời quá tối nên tớ không thấy được chữ trên biển.”.
“Ngốc, chút nữa nói cho cậu.”.
Chắc chắn không phải chuyện gì quan trọng, Mạch Đinh nghĩ vậy. Trên trán cậu không ngừng vã mồ hôi, không ngờ chèo thuyền lại là một việc vất vả đến thế, chèo những nửa giờ mà còn chưa tới được bờ bên kia. An Tử Yến thấy Mạch Đinh mệt thở hổn hển thì nhíu mày: “Bỏ đi, tớ chèo.”.
Mạch Đinh cũng không khách khí, đưa hai tay chèo cho An Tử Yến, hóa ra chèo thuyền cũng cần kỹ xảo, chẳng thấy An Tử Yến tốn nhiều sức mà thuyền nhỏ đã tăng tốc. Mắt thấy sắp tới bờ, Mạch Đinh lại muốn thử: “Để tớ chèo cho.”.
“Đừng mơ.”.
“Để tớ thử lại chút đi.”.
Thuyền nhỏ lắc lư, tạo nên sóng nước, cuối cùng lật nhào khiến hai người ngã vào biển. An Tử Yến trồi lên từ trong nước, một tay kéo Mạch Đinh: “Ông đây thật muốn dìm chết cậu ở chỗ này.”.
Mạch Đinh thì ngược lại, vui tươi hớn hở, với cậu mà nói, tuần trăng mật này đã không còn chuyện gì khiến cậu sợ hãi nữa, bởi vì đây chính là tuần trăng mật mà, dù cho xảy ra chuyện gì cũng sẽ thành kỷ niệm: “Ai nha, cậu rộng lượng chút đi, ngã xuống thì ngã xuống, buổi tối đi bơi cũng là một chuyện đầy tính nghệ thuật, tràn ngập ý thơ mà.”.
“Không phải cậu muốn biết trên biển báo viết cái gì sao?” An Tử Yến không để ý Mạch Đinh giãy dụa, kéo cậu bơi vào bờ .
“Gấp cái gì, hơn nữa giờ trên biển báo viết gì cũng không còn quan trọng nữa. Điều trọng yếu nhất là chúng ta có thể hưởng thụ cuộc sống này.”.
“Trên đó viết khu vực này thường có cá mập.” Thanh âm An Tử Yến vẫn lạnh như mọi ngày .
Không gian an tĩnh mười giây, sau đó Mạch Đinh gào toáng lên: “Cứu~ mạng~ a~, ai tới cứu tôi với.” Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa đêm tối, cậu giống như dã thú liều mạng bơi về phía bờ. Xem ra trong tuần trăng mật cũng có cái làm cậu sợ đấy .
“Cậu nhỏ giọng chút cho tớ.”.
“Tớ sắp chết đến nơi rồi, cậu còn không cho phép tớ nói chuyện.” Mạch Đinh vô cùng tuyệt vọng gầm rú, còn không quên liều mạng đạp chân .
Chờ tới khi hai người bơi tới bờ đều kiệt sức ngã vào bờ cát, Mạch Đinh dùng chút sức lực cuối cùng mắng An Tử Yến: “An Tử Yến, cậu đáng chết vạn lần, sao không nói sớm hả, vì sao!!!!”.
“Tớ thấy cậu hăng hái như vậy, không nỡ cắt đứt niềm vui của cậu.”.
“Tớ! Cậu! Tớ! Cậu!” Đã không tìm nổi từ nào để diễn tả, đoạn hồi ức này nhất định phải xóa bỏ.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Mạch Đinh bình phục khỏi hoảng sợ, kéo An Tử Yến đi về phía có âm nhạc ầm ĩ, từ xa đã nghe được tiếng cười vang dội. Tới nơi rồi, Mạch Đinh mới phát hiện ra đây là PARTY thác loạn gì, tiệc kết hôn của một đôi vợ chồng người da đen. Trên khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy niềm vui. Khi hai người tới đó, dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi vợ chồng mới cưới trao cho nhau nụ hôn nồng thắm, dường như cả thế giới chỉ còn mình họ, xung quanh không ngừng truyền tới tiếng vỗ tay cùng huýt sáo. Cảnh tượng này làm cho Mạch Đinh rất cảm động, âm nhạc từ mạnh mẽ sôi động chậm rãi chuyển sang dịu dàng sâu lắng, người trên sân nhảy kết thành từng đôi, nam với nam, nữ với nữ, nam với nữ, nhẹ nhàng lắc lư khiêu vũ .
Không biết từ lúc nào, Mạch Đinh nhận ra bàn tay mình đã được người ta nắm lấy. Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn An Tử Yến. Anh kéo cậu về phía sân nhảy, nhẹ giọng nói: “Nhảy một bản đi.”.
“Ừ.” Mạch Đinh gật đầu. Cậu không biết khiêu vũ thế nào, cậu chỉ theo An Tử Yến .
Gió biển ôn hòa lướt qua hai người, không có ai dùng ánh mắt quái dị nhìn họ. Họ cũng chỉ là những người bình thường, ở đây chỉ có tình yêu, không có giới tính .
Mạch Đinh ngẩng đầu, cặp mắt trong suốt nhìn thẳng vào An Tử Yến mà nói: “Tớ thích cậu.”.
“Thích ai?”.
“Thích An Tử Yến, siêu thích!” Mạch Đinh lớn tiếng, thanh âm còn to hơn tiếng nhạc .
An Tử Yến nở nụ cười, ôn nhu tới mê người .
Nụ cười của cậu, là của tôi. Mà tất cả của tôi, là của cậu .