“Nói nhăng nói cuội. Là bổn tiểu thư tình nguyện vì ngươi mà đi xả giận, không phải ngươi ép ta. Tại sao lúc nào cũng nghĩ như thế hả??” Hạ Nhi gầm lên vô cùng hung dữ.
Lương Hạ đưa tay ra nắm lấy cổ tay Hạ Nhi muốn gỡ xuống, đôi môi nhỏ nhắn úp mở phun ra mấy câu:
“Được rồi! Tớ không nói nữa. Buông cái móng heo của cậu ra ngay. Đau chết tớ.”
Hạ Nhi hừ lạnh rồi buông tay xuống. Vô cùng cao ngạo lạnh lùng quay mặt đi.
“Cảm ơn.” Lương Hạ cười khẽ thấp giọng nói.
“Muốn bị nhéo nữa à?”
“Rồi rồi! Cậu lợi hại.”
“…”
“Hạ tiểu thư!” Lam Thất đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Nhi trầm giọng nói.
Hạ Nhi đang uống hộp sữa liền ngẩng đầu lên, hơi im lặng một lúc rồi nhỏ giọng:
“Cậu gọi tôi là Hạ Nhi được rồi.”
“Hạ Nhi tiểu thư! Khương tiểu thư đang ở cổng trường.” Lam Thất trầm giọng nói.
Lương Hạ nghe xong liền sửng sốt, mở to mắt nhìn Lam thất, nghiêng đầu thì thào hỏi:
“Sao tỷ ấy không vào trường?”
Lời còn chưa dứt đã thấy Hạ Nhi đứng phắt dậy, xoay người chạy ra hướng cổng.
“Mê sắc bỏ bạn. Hứ!” Lương Hạ lầu bầu bĩu môi.
Hạ Nhi chạy rất nhanh, Lam Thất phía sau đuổi theo có chút kinh ngạc, tốc độ này quả thật còn hơn vận động viên điền kinh thế giới.
Xung quanh không ít sinh viên ngoái đầu lại nhìn bóng dáng màu trắng lướt qua, lại nhìn Lam Thất đang gắng sức đuổi theo phía sau, nho nhỏ nghị luận.
“Hạ Nhi đúng không? Cô ấy gấp gáp chạy đi đâu vậy?”
“Kia là… vệ sĩ của cô ấy sao?”
“Có chút đẹp trai nha. Nhìn giống như mấy nam thần lạnh lùng trên phim ảnh.”
“….”
Phía sau đám sinh viên đang nhỏ to thảo luận, Bối Lạc bước tới, ánh mắt nhìn Hạ Nhi khuất dáng sau cổng trường, có chút khó hiểu nhíu mày.
Bối Vy từ phía sau đi đến bên cạnh, ánh mắt thâm hiểm âm độc nhìn lướt qua rồi cười lạnh nói:
“Trước sau đem theo một nam nhân đến trường, rêu rao khoe khoang như vậy. Tiện nhân.”
Bối Lạc cúi đầu cười nhàn nhạt, sau đó quay người bước đi, bỏ lại cho Bối Vy một câu:
“Cũng không thể đê tiện bằng nữ nhân sinh ra chị.”
Bối Vy nghe thấy liền lao nhanh tới nắm lấy tay Bối Lạc kéo mạnh, dùng lực hất Bối Lạc ngã xuống đất. Ánh mắt long lên sòng sọc vô cùng phẫn nộ.
“Mày nói lại lần nữa.”
Bối Lạc cười khẽ, tay vươn ra phủi bụi đất dính trên người, muốn chống tay đứng dậy liền có một bàn tay đưa ra đỡ lấy cô.
“Có sao không?” Thanh âm mềm nhẹ lại lành lạnh.
Bối Vy nhìn thấy Hương Vũ, cười lạnh âm trầm chế nhạo.
“Hoá ra là có người mới, nên không còn yêu thích Khương Tình nữa.”
Bối Lạc nghe thấy hất mạnh tay Hương Vũ ra, không để ý thấy sắc mặt trắng bệch của nữ nhân nào đó vì hành động của cô mà tay mất khống chế run lên.
“Tôi đối với Khương Tình như thế nào. Không đến lượt một kẻ như cô xen vào.” Bối Lạc hừ lạnh đầy khinh miệt.
Bối Vy nhếch môi cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao liếc tới Hương Vũ đang cúi đầu, mở miệng:
“Nữ nhân này yêu em đấy. Không động lòng sao?”
Hương Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút thống khổ cùng giận dữ nhìn Bối Vy.
Bối Lạc chống tay đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên chiếc váy thanh nhã, cười nhạt một tiếng.
“Hương Vũ là bạn thân từ nhỏ của tôi. Động lòng? Tôi là yêu Khương Tình.”
Thân thể Hương Vũ cao gầy run lên, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại, bỗng cúi thấp đầu cười một tiếng như tự giễu.
“Đúng vậy! Tôi vốn là bạn thân của cô ấy. Bối Vy! Chị nghĩ quá nhiều rồi.”
Bối Vy cười nhạo báng, đôi mắt âm u hiện lên sự lạnh lẽo.
“Nói hay lắm. Hôm trước tôi còn nhìn thấy cô vì Bối Lạc mà từ chối một nữ nhân ở cổng trường, nói cái gì nhỉ?”
Hương Vũ ngẩng mạnh đầu, ánh mắt mang chút kinh hoảng.
“Cô theo dõi tôi?” Hương Vũ run giọng.
Bối Vy bước tới gần Hương Vũ, cười lạnh âm trầm.
“Là ngẫu nghiên đi ngang qua nghe được. Sao vậy? Chột dạ?”
Bối Lạc nhìn Bối Vy, sau đó quay đầu nhìn Hương Vũ, trầm giọng nói:
“Cậu nói với tớ cậu đã có bạn gái? Là nữ nhân đó?”
Hương Vũ cười nhạt, lui về sau một bước nghiêng đầu thấp giọng trả lời:
“Không sai! Tớ không có cảm giác với người đó. Đã chia tay.”
Nói xong liền cười tự giễu, ánh mắt mang đậm thống khổ cùng đau lòng.
“Tớ luôn yêu cậu. Chỉ mình cậu.” Giọng Hương Vũ nói xa gần lại yếu ớt.
“Hương Vũ! Tớ yêu Khương Tình.” Bối Lạc gằn giọng từng tiếng.
Bối Vy đứng bên cạnh nhìn Bối Lạc tàn nhẫn chối bỏ tình cảm của Hương Vũ, cười nghiêng người thấp giọng chế nhạo.
“Hương Vũ! Thật quá đáng thương. Yêu một người không yêu mình. Còn vì cô ta mà làm tổn thương người khác.”
Hương Vũ không trả lời, xoay người rời đi.
Bối Lạc nhìn theo bóng lưng Hương Vũ, một lát liền quay đầu âm trầm nói:
“Một kẻ như chị. Nhất định sẽ xuống địa ngục.”
“Như nhau thôi.” Bối Vy cười khẽ.
Hạ Nhi vừa tới trước cổng đã thấy Khương Tình đang dựa lưng lên cửa xe, trên người là bộ âu phục trắng thủ công được đặc chế riêng, chiếc quần duỗi thẳng ôm lấy đôi chân thon dài tinh tế.
Toàn thân không nhiễm một hạt bụi, hai tay nhàn nhã đút túi quần, tư thái lười biếng lại tuyệt mỹ vô song. Tóc đen như mực buộc hờ hững phía sau. Đôi mắt nâu sẫm sâu thẳm lạnh nhạt khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đó. Khuôn mặt diễm lệ hiện lên chút mềm mại ôn hoà, làn da trắng nõn như bột phấn phơi dưới nắng, trông xinh đẹp đến gần như phát sáng. Bên vành tai tinh xảo lác đác vài sợi tóc tung bay.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất xuyên qua cửa xe, ấm áp dào dạt, vùi lấp Hạ Nhi vào trong suy nghĩ mông lung.
Thật muốn phá huỷ cái khuôn mặt yêu nghiệt phạm hoa đào đến quá phận này.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn người đi đường ngoái đầu lại nhìn nữ nhân nào đó không chớp mắt, mơ hồ xung quanh vang lên tiếng than thở không dứt vì nhan sắc và khí chất kinh tâm động phách kia.
Khương Tình ngửa đầu dựa vào xe, nhìn ánh sáng chiếu qua khe hở giữa các tán lá cây, sau đó chậm rãi xoay đầu về phía nữ nhân đang đứng cách xa mình một khoảng, bỗng nhiên nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, giống như ánh mặt trời đẩy ra từ đám sương mù, xuất hiện vô cùng rõ ràng chói sáng khắp nơi.
Dịu dàng như hoa lan. Thanh lãnh tựa sương sớm.
Xung quanh yên tĩnh tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ trong gió. Kinh diễm tuyệt luân, đẹp không gì sánh được.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới trước mặt Khương Tình.