…Chiếc đồng hồ kia là chiếc duy nhất có phần mặt vẽ hình con khỉ hái đào.
Giả Tư Viễn ngượng ngùng le lưỡi một cái: “Xin lỗi, tôi… không quá am hiểu mấy thứ này.”
Cô ôm đồng hồ đến vách kính để cho đám người Cam Đường nhìn rõ con số hơn một chút.
3 giờ 20 phút, đúng vậy.
Mạnh Càn thu hết hành động ngốc nghếch của Giả Tư Viện vào mắt, chỉ cảm thấy thật mất mặt cho cái danh ‘đội trưởng’ của mình, người trong đội cũng không biết tranh sĩ diện cho mình, không thể làm gì khác hơn là lạnh lẽo nói: “Có vẻ câu đố cũng không khó lắm.”
Cam Đường gỡ xuống cây kẹp trên tóc, cẩn thận thăm dò bên trong cái chiêng bị hỏng của con khỉ, chuẩn bị điều chỉnh phần kim và giờ ẩn giấu bên trong đến 3 giờ 20 phút.
Giọng nói the thé chói tai của con khỉ giống như dùng móng tay cà lên bảng đen: “Chỉ có—-___—lần nha, chỉ có —-một cơ hội nha.”
Cam Úc đột nhiên nói: “Khoan đã.”
Cam Đường cũng dừng lại động tác ngay lập tức.
Hai người nhìn nhau, Cam Đường hiểu ý gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Không biết có phải do cùng hai anh em chơi trò thoát khỏi mật thất gần nửa tháng này hay không mà không cần nói quá nhiều thì Trì Tiểu Trì đã hiểu hai anh em đang nghĩ gì.
Trì Tiểu Trì móc ra một tờ tiền 100 tệ từ trong túi.
Trước khi tiến vào, gã hề đã yêu cầu bọn họ bỏ lại tất cả công cụ truyền tin và những thứ công cụ sắc bén, nhưng đối với những thứ nhỏ nhặt linh tinh thì gã hề cũng không bận tâm.
Cậu đưa tiền cho Cam Đường, Cam Đường lại dùng tờ tiền đặt ngay đôi mắt bắn ra ánh sáng tím của con khỉ.
Quả nhiên trên tờ tiền nổi lên hình ảnh mờ nhạt.
…Quả nhiên còn có cạm bẫy.
Cam Đường đi tới trước cái lỗ truyền tin trên vách kính, nói với Giả Tư Viễn: “Xin đặt chiếc đồng hồ lên đây, bề mặt nhắm vào phía tôi.”
Giả Tư Viễn mơ hồ làm theo.
Khi trong mắt của con khỉ xuyên qua lỗ thông tin chiếu đến mặt đồng hồ đối diện thì Giả Tư Viễn liền hít sâu một hơi lạnh.
Khác với kim đồng hồ nguyên bản có sẵn, hiện tại trên mặt đồng hồ nổi lên hai kim đồng hồ mới, mang theo thịt nát loang lỗ bám trên kim.
Kim đồng hồ đầy máu chỉ số 4 giờ 44 phút.
Đây mới là thời gian thật sự.
Cũng không ai biết nếu làm sai thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên không ai muốn tự đi thí nghiệm hậu quả kia.
Tay của Cam Đường vững vàng chuẩn xác mà chỉnh kim đồng hồ đến 4 giờ 44 phút, ngay lúc này tám người đều nghe thấy tiếng máy móc vang lên.
“Thanh âm gì vậy?” Mạnh Càn mừng rỡ bò dậy từ dưới đất, “Có phải là cửa mở không?”
“… Không phải.”
Từ khi tiến vào vẫn luôn rất ít phát biểu, Tư Gia Dịch mở miệng nói: “Là vách tường đang di chuyển.”
Giọng điệu của cậu cứ bình bình, mang theo mùi vị khiến người ta sợ hãi.
Mà lời của cậu cũng chính xác như vậy.
Vách kích giữa hai gian phòng tự động tách ra làm đôi, bắt đầu chậm rãi di chuyển về hai phía.
Mạnh Càn biến sắc: “Lùi về sau! Nhanh lùi về sau!!”
Tiếng hô của Mạnh Càn thành công khiến Giã Tư Viễn sợ hãi, cô ôm đồng hồ hoảng loạng không lựa đường mà lùi về sau, suýt chút nữa đã ngã vào lòng Tư Gia Dịch.
Tư Gia Dịch đỡ cô một cái, cau mày nói: “Lui làm gì?”
Cậu chỉ về vách kính: “Chẳng phải đã dừng rồi à?”
Hai vách kính cực lớn kia vốn nằm sát nhau như nam châm, bây giờ bọn họ đã mở ra cơ quan trong con khỉ, hai vách kính liền di động về hai bên khoảng chừng mười centimet, ở bên trong kéo dài một con đường có thể cho một người đi lại.
Khác với lỗ truyền tin ban đầu, lúc này trên vách kính có mở một cánh cửa, thành công kết nối hai gian phòng, cũng cho mọi người cơ hội thăm dò hành lang.
Mọi người vẫn chưa kịp cao hứng thì đã nhận ra bọn họ chỉ mới tiến thêm một bước nhỏ, làm sao rời khỏi gian phòng này vẫn còn là ẩn số.
Manh mối bên ngoài rất ít, mà đã bị bọn họ thăm dò gần hết, như vậy tiến vào hành lang mới mở này là chuyện bắt buộc phải làm.
Mạnh Càn tự cảm thấy mới nãy mình rất mất mặt, mà lại không dám tiến vào, liền sai khiến Giả Tư Viễn: “Cô, vào đó xem xét đi.”
Giả Tư Viễn “A” một tiếng, có chút rụt rè: “Tôi…”
Mạnh Càn không nhịn được mà nói: “Người gầy nhất ở đây là cô đó. Mau vào đi.”
Lời này cũng không sai, Giả Tư Viễn quả thật quá gầy, giống như cá hố, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, nếu Cam Đường đi vào e là sẽ bị kẹt ngực.
Giả Tư Viễn trước sau như một đều rất nghe lời, đi vào cánh cửa nhỏ thông với hành lang chật hẹp bằng thủy tinh kia.
Cô đỡ lấy hai bên vách tường, thăm dò từng bước, bàn tay đặt trên vách đã nhầy nhụa mồ hôi.
Mạnh Càn hỏi: “Có thấy gì không?”
Giả Tư Viễn lắc đầu: “Không thấy gì hết.”
Trong hành lang trống rỗng, ánh đèn trên trần sáng chói, chiếu rõ ràng mọi thứ bên trong.
Nơi này không có ký hiệu đặc biệt gì, cũng không có món đồ gì.
Ngắn ngủi vài bước, cô vừa bước đi vừa lo lắng đề phòng, liên tục nhìn ra sau, chỉ lo sẽ có một hình nhân bằng giấy từ nơi nào đó giương nanh múa vuốt nhào ra, xé xác cô thành từng mảnh nhỏ ở nơi chật hẹp này.
Nếu như cô bị tập kích ở đây thì ngay cả trốn cũng trốn không thoát.
Cô nơm nớp lo sợ mà đi từ đầu Tây đến đầu Đông.
Khi cô đi tới cái lỗ truyền tin thì bên tai liền nghe thấy một tiếng điện tử vô cùng nhỏ.
“Tích —— “
Dưới chân của cô tự động phát ra một hình tròn huỳnh quang kỳ lạ.
Khi cô đạp lên cơ quan này thì cái lỗ truyền tin ở hai bên vách kính cũng đồng dạng xuất hiện vòng tròn huỳnh quang ngay ngắn chỉnh tề.
Giả Tư Viễn lùi lại một bước thì vòng sáng kia liền biến mất.
Là trang bị cảm ứng thân nhiệt!
Cô a lên một tiếng, vui mừng nhìn về phía đám người Kiều Vân: “Tôi, tôi tìm được rồi!”
Ánh mắt Viên Bản Thiện sáng lên, lập tức nghĩ tới đáp án: “Là hình nhân!”
Mặc dù Viên Bản Thiện không muốn thừa nhận nhưng sự thực chứng minh lời vừa nãy của Cam Úc không sai.
Hình nhân trên tường là một loại ám chỉ nào đó.