“Sao anh lại……”
“Chẳng qua mới như vậy, Đường Đường liền không chịu nổi?”
Đường Khanh bị âm thanh khàn khàn này dọa sợ, sau đó cô đột nhiên nhớ ra, vừa rồi dường như cô đã quên chuyện gì đó rất quan trọng!
“Ngao, hệ thống, ngươi cái đồ hại người này, sao lại không nhắc ta thuốc trong người nam chính còn chưa được giải!”
Hệ thống: “Màn ân ái này khoe ra quá trắng trợn, mắt hệ thống làm bằng hợp kim Titan của ta cũng sắp mù luôn rồi, nhắc nhở thế nào được.”
Nghe giọng nói sống không còn gì luyến tiếc của hệ thống, Đường Khanh cạn lời. Chẳng qua chuyện nên làm cô vẫn phải tiếp tục, hơn nữa còn không thể kéo dài.
Dạ Khuynh Tuyết bỏ thuốc có dược tính quá mạnh, ngay cả khi Mặc Diệc có thể cố nhịn xuống, thì về sau phỏng chừng cũng xem như “phế” luôn. Cô thật sự không muốn lại phải cứu trị cho một nam chính không thể giao hợp nha.
Dược tính quá mạnh, Mặc Diệc lúc trước còn có chút lý trí, lúc này ngay cả đôi mắt cũng đều ửng đỏ, đến cánh tay ôm Đường Khanh cũng bất giác siết chặt, nếu Đường Khanh mà là một cô gái bình thường thì đã sớm bị đau, chẳng qua trong thởi điểm mấu chốt này, cô cũng không dám phản kháng.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng cao nhất, khách sạn này chính là sản nghiệp của Mặc thị, làm tổng giám đốc Mặc thị, hắn dĩ nhiên có phòng tổng thống ở tầng cao nhất, thậm chí chỉ cần quét vân tay là có thể vào đó bất cứ lúc nào.
Đường Khanh thấy người nào đó hóa thân thành sói, lại không dám cự tuyệt quá rõ ràng, chỉ có thể vừa tiếp nhận những nụ hôn như bão táp, vừa cầu nguyện cho dược tính trong người đối phương mau mau tan đi.
Nhưng ngay cả khi quần áo cô đã bị xé rách, người cũng bị hôn đến thất điên bát đảo, đối phương vẫn không có chút dấu hiệu muốn ngừng, đến tận khi……
“Ưm…… Đau……”
“Đường Đường, ngoan, thả lỏng……”
Đường Khanh lập tức quên đi cái gì mà hóa giải dược tính, trực tiếp nhấc chân muốn đá văng người nào đó ra, chỉ là đã đến thời điểm mấu chốt này, sao Mặc Diệc có thể để cô thực hiện được……
Một đêm không ngủ, cuối cùng, cô mèo nhỏ nào đó đã bị người ta lật tới lật lui, trong ngoài đều ăn sạch.
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, Đường Khanh cắn răng, nhìn gia hỏa nào đó rõ ràng một đêm không ngủ nhưng tinh thần lại đặc biệt tốt.
“Mặc Diệc, dược tính trong người anh có phải đã sớm tan hay không.”
Mặc Diệc duỗi bàn tay to, “quơ” vật nhỏ nào đó đã trốn đến rất xa vào trong ngực, cực kỳ thành thật nói: “Ừm.”
Tay chân Đường Khanh nhũn ra, chỉ có thể tiếp tục cắn răng hỏi: “Tan lúc nào.”
Mặc Diệc thưởng thức mái tóc của cô, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mình đã vài ngày không sờ đến cái đuôi nhỏ lông xù kia, vì thế nói: “Biến đuôi ra, anh liền nói cho em biết.”
Đường Khanh lập tức bùng nổ, “Anh nằm mơ! Không nói thì không nói! Bà đây không thèm!”
“Hửm?” Giọng mũi chứa một tia yêu chiều, Mặc Diệc nhướng mày nói: “Còn có sức cự tuyệt, xem ra tối hôm qua anh không đủ cố gắng.” Nói xong, liền cúi người hôn lấy đôi môi đang lải nhải kia.
Đường Khanh mệt mỏi một đêm, sao còn vui vẻ bồi hắn được, lập tức chân vừa nhấc, liền cứ như vậy đá hắn xuống giường.
Nhưng trong chớp mắt Mặc Diệc ngã xuống kia, hắn trực tiếp duỗi tay ra, kéo cô cùng nhau lăn xuống đất.
“Hóa ra Đường Đường không thích ở trên giường nha.”
Câu nói khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh như vậy, nhưng đối phương lại mặt đầy nghiêm túc, Đường Khanh quả thực bị hắn “nhuộm đen” đến không nỡ nhìn.
“Quậy nữa tôi liền đá anh ra ngoài! Anh cũng không muốn mới sáng ra đã bị người ta nhìn thấy đường đường là tổng giám đốc Mặc thị lại bị đá ra khỏi phòng đúng không.”
Uy hiếp của Đường Khanh, đối phương căn bản không để trong mắt, ngược lại còn cười tủm tỉm nói: “Không sao hết, dù sao tầng này bình thường cũng không ai dám đi lên, còn nữa, khóa của căn phòng này là vân tay của anh.”
Mắt thấy uy hiếp căn bản không dùng được, Đường Khanh tức nửa ngày, đơn giản biến về nguyên hình, xem hắn còn làm sao!
Mặc Diệc quả thật đã quên mất vụ này, mắt thấy cô gái nhỏ trong ngực đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành mèo trắng nhỏ mềm mại đáng yêu, thậm chí còn quay lưng không thèm nhìn mình, hắn chỉ có thể đầu hàng nhận thua, “Đường Đường, biến trở về được không.”
Đường Khanh tuy rằng không nói chuyện, chẳng qua dáng vẻ ngạo kiều kia lại biểu đạt nội tâm cô cực kỳ rõ ràng.
Không còn cách nào, vợ mình tức giận thì chỉ có thể dỗ thôi.
Cũng may, Mặc tổng giám đốc dỗ vợ vẫn rất “có nghề”.
“Đường Đường, đã đói bụng chưa nào, hay là, chúng ta đi ăn một chút gì nhé?” Mặc Diệc thấy cô thờ ơ cũng không vội, tiếp tục nói: “Thành phố B có một nhà hàng mới mở, hương vị cực kỳ không tồi, nhưng thật đáng tiếc, không thể mang thú cưng vào trong. À, đúng rồi, nhà hàng kia có món đầu sư tử kho tàu* (thịt viên bọc trứng kho tàu), vây cá, còn có món ăn nổi danh……”
Đường Khanh bị người nào đó giày vò một đêm, đã sớm đói bụng, trước mắt nghe hắn đọc thực đơn ra như thế, sao còn nhịn được, vì thế, nửa giờ sau hai người liền ra khỏi phòng tổng thống.
