“Tiếp đi, khi nào ông ta không chịu nổi thì dừng lại.” Vân Yến phất tay.
Trác Kim vừa nhìn đã biết cây kiếm này không bình thường, ai ngờ nó còn có cả linh trí, không những thế sức mạnh cũng rất lớn.
Khoảng nửa canh giờ sau, Trác Kim không chịu nổi nữa mà ngã xuống ngất xỉu, con cương thi này là muốn lên trời luôn rồi. Ngay cả Nguyên Anh hậu kì như ông cũng không đánh lại nó.
Các đệ tử đứng xung quanh vì quá hoảng sợ nên chạy tán loạn, các trưởng lão cố gắng trấn an mấy đệ tử.
Chưởng môn may mắn còn có chút tỉnh táo, gượng ép chính mình bóp vỡ viên thạch anh màu tím để gọi lão tổ cứu giúp.
Rầm… Rầm…
Thanh Hoan lão tổ từ trong núi bay ra, hất tay một cái, mặt đất lập tức vỡ ra. Ông ta nhíu mày nhìn đống hỗn loạn ở phía dưới: “Các ngươi bình tĩnh.”
“Lão tổ.” Các đệ tử nhìn thấy ông thì lòng lập tức yên tâm quỳ xuống.
“Có chuyện gì xảy ra mà lại khiến Bạch Viêm môn phái loạn như vậy?” Thanh Hoan giọng đầy khí thế.
“Có một con cương thi đòi lấy bảo vật trấn môn phái của chúng ta.” Trác Kim được mấy trưởng lão đỡ dậy, khó khăn nói.
“Một con cương thi thôi mà cũng khiến ngươi ra nông nỗi này?” Ánh mắt Thanh Hoan dần lạnh đi lóe lên vài tia sát ý.
“Lão tổ, cô ta rất mạnh dù chỉ dùng kiếm.” Trác Kim lắc đầu.
“Không dùng linh lực?”
“Không dùng.”
Thanh Hoan nhớ đến lời tiên tri ở trong gương, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kì quái lạ thường.
“Nó đâu?”
“Nó… Nó đâu mất rồi?” Mấy đệ tử cùng trưởng lão nhìn quanh, không thấy ai ngoài bọn họ hết.
“Đi tìm, nhất định phải tìm ra con cương thi to gan đó.” Thanh Hoan ra lệnh.
______________________
Vân Yến liếc nhìn xung quanh, lúc nãy chờ bọn họ lâu quá nên cô đã tự mình đi vào trong tông môn sau đó đi tìm nơi chứa mấy bảo bối, cuối cùng đã tìm ra nơi này.
Khi đi ngang qua một cái gương màu bạc cổ xưa, Vân Yến nhìn vào một chút nhưng kì lạ trong gương lại không phải là khuôn mặt của nguyên chủ mà là khuôn mặt thật sự của cô, ‘cô’ ở trong gương đang cong môi nói chuyện cùng ai đó.
Vân Yến tiếp tục xem, ‘cô’ trong gương lại tiếp tục nói chuyện sau đó không biết vì sao mà lại hoảng hốt, hình ảnh biến mất. Sau đó cái gương không hiện lên hình ảnh gì nữa.
“Chiếu tiếp đi.” Cô nhíu mày tay đập nhẹ vào cái gương, sau đó… gương vỡ mất.
“…” Cái gương này là đồ dỏm à?
“Ký chủ, đừng phá, đi tìm cái gương đoán trước tương lai của cô đi.” 000 đau lòng nhìn cái gương bị vỡ kia, đồ xịn đó.
“Ừ.”
Một lúc lâu sau Vân Yến cũng không thể tìm ra cái gương ở đâu, đành ngồi im chờ đợi kì tích.
Đột nhiên cái gương lúc nãy trở nên lành lặn, trong gương lại tiếp tục hiện ra hình ảnh của một người nào đó, một nam nhân có vẻ đẹp yêu nghiệt.
Vân Yến không quan tâm đến cái gương cho lắm, chỉ chăm chú ăn chocolate.
Cái gương dường như cũng biết bây giờ cô không thèm nhìn nó, nó tức giận mọc chân ra chạy đến chỗ cô.
Vân Yến: “???” Cái gương này thành tinh rồi à?
Cái gương được cô nhìn đến liền an tâm thu chân lại.
Nam nhân đó không có mẹ, chỉ có cha. Cha hắn lại rất hung dữ, suốt ngày bắt hắn phải rèn luyện kiếm cùng võ thuật.
Sau đó hình ảnh lại lúc có lúc không, rồi đen thui.
“Cương thi, cuối cùng cũng tìm ra ngươi.”