Lương Diệp uể oải rủ hàng mi, lấy một chiếc thước trong hộp ra: “Ông lão trẻ con ấy thích cái này. Hồi trẫm giấu nó đi, ông ấy nhắc đi nhắc lại suốt bao ngày. Ngày mai lúc phúng viếng sẽ lén ném vào quan tài ông ấy.”
Khóe môi Sung Hằng giật giật: “Làm vậy sợ không ổn lắm đâu chủ tử…”
“Trẫm nhanh tay, không bị phát hiện đâu.” Lương Diệp cầm thước đập nhẹ vài phát vào lòng bàn tay, tiếp đó lại rơi vào lặng thinh.
“Chủ tử.” Sung Hằng ngồi xổm bên cạnh, âm thầm chọc vai hắn: “Ngài tìm được Vương Điền chưa?”
“Rồi.” Lương Diệp lên tiếng: “Hắn còn đi dạo phố với trẫm và gói sủi cảo cho trẫm ăn.”
“Hở? Chỉ vậy thôi á?” Sung Hằng thấy rất chi là khó hiểu: “Thuộc hạ cũng có thể đi dạo phố cùng ngài, gói sủi cảo cho ngài mà.”
“Ngươi thì hiểu cái khỉ mốc.” Lương Diệp chê ghét liếc cậu.
Rồi tiếp tục chìm trong thinh lặng.
Sung Hằng vò đầu bứt tai đi qua đi lại quanh hắn, vắt hết óc suy nghĩ, nói: “Chủ tử à, chắc chắn thái phó Văn không muốn thấy ngài đau lòng vì ông ấy đâu. Vương Điền mà biết ngài khó chịu ắt cũng sẽ khó chịu theo. Ngài ăn ít cơm đi.”
Lương Diệp đứng dậy, cười chê nói: “Con mắt nào của ngươi thấy trẫm đang khó chịu? Trẫm ổn lắm. Vắng bớt ông lão ngày nào cũng lải nhải nhắc trẫm phải tuyển tú nạp phi, nhẹ nhõm thật sự.”
Sung Hằng trông ngóng nhìn hắn, bụng bỗng kêu ọc ọc.
Lương Diệp giận dữ vỗ vào đầu cậu: “Đi, đi ăn cơm.”
“Vâng.” Sung Hằng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng trước bàn đầy món ngon, Lương Diệp chẳng ăn được mấy miếng, chỉ ngồi nhìn cậu ăn. Sung Hằng biết cái chết của Thái phó Văn đã khiến chủ tử đau lòng. Mặc dù Thái phó dông dài nhưng ông ấy cũng là người thầy dạy dỗ chủ tử từ nhỏ tới lớn… dẫu cho chủ tử rất hay quên, chẳng học vào được là bao.
Con trai mười bảy, mười tám tuổi đang độ ăn khỏe chóng lớn. Sung Hằng vừa sầu thương thay chủ tử, vừa càn quét gần sạch chỗ đồ ăn trên bàn, thầm nghĩ Vương Điền mà ở đây thì chắc chắn sẽ có cách.
Đến khi uống xong hớp canh cuối, Sung Hằng ngẩng đầu lên, phát hiện Lương Diệp đã gục lên bàn ngủ.
Sung Hằng thoáng thấy một chùm dây đen lộ ra tại cần cổ hắn, trông như sợi tơ đính trên áo trong. Cậu không khỏi tò mò quan sát thêm một lát, thấy một đồng xu lấp ló tại lớp áo giữa.
Một đồng xu có gì đáng để cầm giữ khư khư chứ.
Tuy buồn bực nhưng Sung Hằng biết chủ tử thích khá nhiều mấy thứ kỳ lạ, đây chưa tính là gì. Vì vậy cậu không quan tâm mấy, học theo tư thế của Lương Diệp, gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ đánh thức chủ tử. Vất vả lắm ngài ấy mới ngủ được, đừng nên… Âm thanh sắc lẹm của một làn đạn tín hiệu bỗng vang dội vượt ngưỡng bình thường giữa hàng loạt tiếng pháo hoa và pháo trúc rộn rã ngoài cung.
Lương Diệp thình lình đứng phắt dậy. Sung Hằng vơ lấy kiếm, phá cửa sổ lao ra: “Chủ tử! Ta đi nhận tin!”
Còi tín hiệu vang, biên cương ắt có sự đại loạn.
Nhớ đến lời dặn dò của Văn Tông trước lúc lâm chung, cõi lòng Lương Diệp chợt chùng xuống.
——
Tại huyện Khánh Thương – Nam Triệu – Duyện Châu.
Trái cây và điểm tâm được sắp xếp gọn gàng trên bàn. Ngoài đường, những tiếng trầm trồ khen ngợi múa lân vang lên rộn ràng. Vương Điền đang cầm bút viết thư thì cửa bỗng bị gõ vang.
“Vào đi.”
Trường Lợi tiến vào, báo cáo tin tức thám thính được: “Bẩm công tử, một tháng trước, Bắc Lương đón tiếp sứ giả Đông Thần. Sứ giả mang theo “quà mừng năm mới” ngàn vàng đón công chúa Nguyệt Lệ đi. Bắc Lương khéo léo từ chối đề nghị bắt tay với Đông Thần tấn công Lâu Phiền. Hoàng đế Đông Thần – Thân Nghiêu biết tin thì nổi giận. Nửa tháng trước, Lương đế hủy bỏ buổi tiệc cuối năm, cho toàn triều nghỉ Đông mười lăm ngày. Tiểu thư Đàm Cửu – người vốn được chọn sẵn làm Hoàng hậu ra ngoài mất tích, không thể tổ chức đại điển phong hậu. Thái phó Bắc Lương – Văn Tông mất vì cơn bạo bệnh vào giờ Tý đêm qua.”
“Thái phó Văn qua đời?” Ngòi bút lông trong tay Vương Điền khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn Trường Lợi.
“Vâng, nghe nói mấy hôm trước bị ngã.” Trường Lợi thuật lại: “Trước lúc Thái phó lâm chung, Lương đế đã nói chuyện với ông ấy rất lâu, tuy nhiên không ai biết nội dung cụ thể.”
“Giờ Tý hôm qua?” Vương Điền buông bút.
Lương Diệp đi vào ngày hai mươi chín, vậy mà đêm ba mươi đã tới Đại Đô. Dù hắn biết khinh công thì cũng không thể di chuyển nhanh thế được… Vương Điền khẽ nhíu mày, cảm thấy vô lý quá, không khỏi nghi ngờ có người đóng giả Lương Diệp.
“Công tử?” Thấy anh lơ đễnh, Trường Lợi gọi một tiếng.
“Phiền ngươi tới hoàng cung Nam Triệu một chuyến, trình thiệp xin gặp.” Vương Điền đưa thiệp xin gặp đã được viết xong và gấp gọn cho hắn.
Trường Lợi nhận lấy: “Vâng, thuộc hạ đi rồi về ngay.”
Mặt mày Vương Điền dần trĩu nặng. Lương Diệp đi vội quá, nguyên nhân thì do Văn Tông qua đời. Văn Tông xưa nay khỏe mạnh. Vương Điền cho rằng ít nhất ông ấy phải sống đến hơn một trăm tuổi, nào ngờ lại ra đi đột ngột đến thế.
Văn Tông trải qua ba triều đại không suy yếu. Cái chết của ông cụ tác động đến bộ rễ lợi ích khổng lồ rườm rà sau lưng ông, triều đình ắt sẽ rung chuyển. Đây còn là thời khắc then chốt khi Lâu Phiền tuyên chiến với Đông Thần… E rằng tình cảnh của Lương Diệp trong triều đình sẽ càng gian khó hơn.
Vương Điền chưa kịp nghĩ thêm, Trường Doanh đã dẫn theo Sở Canh vội vàng đi tới. Vương Điền tiến lên đón, lại thấy bước chân Sở Canh thật dồn dập. Y níu chặt cánh tay Vương Điền, nói với vẻ mặt sốt sắng: “Trọng Thanh ơi, việc lớn không ổn rồi, sợ là Lâu Phiền muốn giảng hòa với Đông Thần.”
Vẻ mặt Vương Điền thay đổi. Anh kéo theo y rảo bước ra ngoài: “Trường Doanh, chuẩn bị xe ngựa!”
“Trọng Thanh ơi, Trọng Thanh à! Chúng ta đi đâu thế?” Sở Canh bị anh kéo bước vội về phía trước hỏi.
“Đi gặp Triệu đế.” Vương Điền đẩy y lên xe ngựa: “Cậu nói xem, sao cậu lại có suy đoán này?”
“Ban đầu, lúc đang mua ngựa ở Giang Nam, ta nghe người bán ngựa than vãn rằng giá ngựa vừa giá lương thảo đắt quá. Sau đó, có người khác nói rằng giá cả phía Đông Thần rẻ hơn nhiều, trên thị trường bỗng xuất hiện vô số ngựa tốt cao cấp được tuồn riêng ra từ chỗ quan kinh doanh. Địa hình Đông Thần hiếm đồng cỏ, ngựa toàn là loại nhập từ Nam Triệu, Lâu Phiền, Đại Lương. Hiện nay, giá ngựa ở Nam Triệu đắt, càng khỏi phải bàn đến Đại Lương. Hiển nhiên, nguồn gốc chỗ ngựa này chỉ có thể xuất xứ từ Lâu Phiền. Lâu Phiền kiếm tiền bằng ngựa, nếu họ muốn đánh trận tiếp thì không thể nào lại cho Đông Thần…” Sở Canh nói liến thoắng: “Thêm vào đó, khi theo hiệp sĩ Trường Doanh tới đây, ta đã nghe tin sứ giả Đông Thần sắp đến kinh thành Nam Triệu rồi… ối! Trọng Thanh!”
Vương Điền thò một tay kéo thẳng y ra khỏi xe ngựa: “Biết cưỡi ngựa không?”
“Biết… biết chút chút.” Sở Canh nói: “Ta từng học ở Quốc Tử Giám.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vương Điền thay đổi liên tiếp ba con ngựa tốt: “Sở Ý Viễn cậu tự nhận là uổng cho khát vọng không gặp thời, bây giờ cơ hội tới rồi đó.”
Sở Canh leo lên ngựa, hỏi: “Trọng Thanh cũng thấy Lâu Phiền và Đông Thần có khả năng sẽ kết hợp quân đội tấn công Đại Lương sao?”
“Không phải có khả năng… mà là chắc chắn.” Vương Điền siết chặt dây cương: “Nếu cậu có thể cùng ta thuyết phục thành công Triệu đế dẫn quân trợ giúp nước Lương thì trong triều đình Đại Lương tương lai ắt sẽ có một vị trí nhỏ cho ngươi!”
Sở Canh cất cao giọng: “Chỉ bằng sự tin tưởng của Trọng Thanh dành cho ta hôm nay! Sở Canh chết muôn lần cũng không chối từ!”
“Giá!”