– Đi làm?
Đường Đường như phát hiện ra lục địa, hỏi:
– Chú đi làm thì làm cái gì vậy?
– Chơi trò chơi.
Dương Thần thực thà đáp.
Đường Đường cười khì khì:
– Thì ra chú là hạng làm việc chơi xì dầu, chơi trò gì vậy ạ? Wow? Eq? Trò kì tích hay là trò nông trại?
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, vẫn không biết “Tinh mắt” tính vô trò gì, ậm ờ đáp:
– Trò chỉ số IQ cao.
– Trò chỉ số IQ cao? Là trò gì ạ?
– Chính là Tinh mắt xếp thú Pokemon, chú có thể chơi qua mấy cửa đó.
Dương Thần đành phải nói tên ra.
Đường Đường im lặng hồi lâu, đột nhiên bật cười sằng sặc, trong điện thoại tiếng cười hô hố vang lên không ngớt, từ trong điện thoại cũng có thể nghe ra tiếng cười điên cuồng cỡ nào.
Dương Thần bực rồi, đáng cười như vậy sao? Nói gì cũng là trò chơi mini đứng đầu trong bảng xếp hạng đấy, là hắn theo kịp trào lưu thời đại mà.
Đường Đường mất một lúc lâu mới kiềm chế được tiếng cười của mình, nói:
– Chú mà nhứ thế sẽ bị người khác coi thường đó, người đàn ông khôi ngô tuấn tú, anh minh, uy phong như chú, làm sao có thể chơi trò của nữ sinh và bác gái như vậy chứ?
– Thế chơi cái gì?
Dương Thần hưởng thụ lợi ca ngợi kia, dù sao đó cũng đều là lời nói thật.
– Rất nhiều trò ạ, thì xem chú thích kiểu gì, là trò chiến lược tức thời, trò động tác thể dục, trò thương chiến xạ kích, trò đóng vai nhân vật hay là trò quản lý kinh doanh.
Đường Đường nói một lô những thuật ngữ hoàn toàn xa lạ với Dương Thần.
Dương Thần cũng không ngốc, có thể lý giải đại khái hàm ý tiêu biểu của những thuật ngữ đó, mấy thứ động tác, bắn nhau quả thực Dương Thần đã chẳng thích đụng chạm, thực tế chịu đủ rồi, trò chơi thì đừng nhắc đến nữa, còn như quản lý kinh doanh hay nuôi gia súc gì đó thì được.
– Chú thích chiến lược tức thời, nó không phải thuộc loại đánh nhau chứ?
– Đúng rồi, chính là chơi với người hoặc máy tính, tạo nhà, xuất binh, sau đó đánh nhau trên bản đồ.
– Nghe có vẻ thú vị, thế trò đó tên là gì vậy?
Dương Thần hỏi.
Đường Đường nghĩ một chút rồi nói:
– Nếu như thế, chiều nay cháu rảnh, chú đến trường đón cháu, cháu dẫn chú đến chỗ này, sau đó lại giới thiệu cho chú những trò hay, tiện thể có thể chỉ chú chơi.
– Đừng nghĩ lừa dối chú, cháu không phải sắp lên lớp sao? Làm sao còn ra ngoài chơi trò chơi được?
Dương Thần ra dáng dấp đại nhân giáo huấn mà thôi, chứ còn hắn đến cái bằng tốt nghiệp cũng là giả thì cần gì phải suy nghĩ chứ.
Đường Đường nũng nịu nói:
– Chú tin cháu đi, cháu thực sự không cần lên lớp, hôm nay toàn là dạy máy tính, cháu làm xong tất cả bài rồi, đã có thể tùy ý ra về, không ảnh hưởng việc học của cháu đâu.
Dương Thần trong lòng rất hứng thú với trò “đánh nhau” kia, hắn ở nước ngoài mấy năm vẫn ngưỡng mộ tướng quân trong quân đội người ta, vừa mới chỉ huy, bộ đội các loại liền nghe lệnh bắt đầu tác chiến quy mô lớn, bản thân hắn dù cũng có thể chỉ huy vài người, nhưng tuyệt đại đa số thời gian đều là một mình làm, hơn nữa người có thể chỉ huy cũng đều không bằng nhất loạt chỉnh tề trong quân đội, cảm giác kém hơn rất nhiều.
– Thế thì tốt, một giờ chiều, chú đến trước cổng trường đón cháu.
Dương Thần trả lời.
…
Đúng lúc Lâm Nhược Khê đã xuất viện đi làm, đương nhiên cũng nghe thấy chuyện xảy ra sáng sớm trước cổng công ty, cô ấy vẫn tỉnh táo rất dễ dàng nhận ra chuyện này xảy ra có chút không hợp lí, ít ra phong cách xử lý của “ Mạc Thiện Ny” cực kì khác thường.
Nhưng Lâm Nhược Khê không vội vã hỏi người trong cuộc, vẫn đợi khi phê duyệt xong mớ công văn phức tạp, đến chiều, mới tự mình gọi điện thoại cho Mạc Thiện Ny, gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện.
Tâm trạng Mạc Thiện Ny không chút gì là không ổn, ngược lại gương mặt còn mang nụ cười chân thật, sau khi đi vào phòng làm việc, rất thoải mái ngồi xuống một bên ghế sô-pha lớn, nghiêng đầu thản nhiên nhìn Lâm Nhược Khê, trêu đùa:
– Lâm tổng vừa xuất viện đã làm việc bán mạng thế này, bảo những người làm thuê chúng tôi làm thế nào mới tốt đây.
Ngô Nguyệt mặc bộ đồ xanh lơ đã đoán được Lâm Nhược Khê có thể gọi Dương Thần, cho nên đã gọi điện thoại trước đến ban Quan hệ xã hội, hỏi thăm tình hình một cách cụ thể.
– Lâm tổng, mười lăm phút trước Dương Thần đã rời khỏi công ty rồi.
– Giờ làm việc, anh ta đi đâu chứ?
Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny đều kinh ngạc nhìn Ngô Nguyệt hỏi.
Ngô Nguyệt mặt không chút biểu cảm nói:
– Theo như tin tức nhân viên ban Quan hệ xã hội cung cấp, Dương Thần ra ngoài tìm người chơi trò chơi.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê lập tức như có một đám mây đen che phủ, mà Mạc Thiện Ny bên cạnh vẻ mặt cũng hiện ra vẻ thất vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
– Bùn lầy không đỡ nổi tường mà.
Lâm Nhược Khê thất vọng than lên một tiếng, thậm chí có kích động vứt đồ đạc, nhưng cuối cùng vẫn mệt mỏi nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay cho Ngô Nguyệt ra ngoài, dường như sức lực toàn thân cạn kiệt trong nháy mắt.
Nhìn dáng vẻ đau khổ khôn tả của Lâm Nhược Khê, Mạc Thiện Ny chỉ cảm thấy chính mình cũng có trách nhiệm, im lặng cúi đầu, trong lòng càng dâng lên sự hối hận tự trách mình…