Hai người lần lượt vào nhà tắm trong phòng ngủ làm vệ sinh cá nhân luôn, họ dội mấy chập nước lạnh lấy lại thanh tỉnh, xong rồi họ mới bước ra khỏi phòng.
Vài lọn tóc rũ bên khóe mắt Tần Cứu còn vương chút nước mỏng, anh cuốn tay áo đi đến bên cạnh lan can lầu hai tính bảo mọi người nay mình lỡ dậy trễ, thì đã thấy phòng khách trống vắng không một bóng người.
“Đâu hết rồi? Không biết dậy chưa nữa?” Tần Cứu quay đầu hỏi,
“Không ở trong phòng khách?”
“Ừ, không có.”
Du Hoặc vừa bước tới nhìn đã chạy vụt xuống lầu.
Trong phòng ngủ toàn con gái, hắn và Tần Cứu là đàn ông con trai, sao có thể tới quấy rầy tự nhiên cho được. Họ chỉ có thể đi tới gõ cửa phòng khách ở lầu một.
“Vu Văn?”
Du Hoặc gõ thêm vài cái, không hề nghe được bất kỳ tiếng động gì đáp lại.
“Tao vào đấy.”
Hắn nói xong thi vặn nắm cửa mở ra, đập vào mắt là một khoảng không trống rỗng.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới thứ gì đó.
“Tôi lầu trên, anh lầu dưới.” Du Hoặc vừa nói xong đã sải vài ba bước chân lên lầu hai, bắt lấy ngay hai cái điện thoại trên kệ nằm trong góc tường. Tần Cứu cũng lấy thêm hai cái dưới lầu một.
Họ đã cắm điện để quay, quay trọn cả một đêm.
Bốn chiếc điên thoại đặt song song với nhau trên bàn trà, gửi lại họ câu chuyện đã xảy ra từ các góc độ khác nhau vào đêm hôm qua…..
3 giờ 18 phút, anh Tần và anh Du nào đó, bắt lấy thằng nhóc Vu Văn hoảng hốt miệng còn đang oang oảng hét lên, ném cả vào tấm gương trên hành lang lầu hai.
3 giờ 20 phút, anh Du và anh Tần nào đó, bắt lấy cô nàng Thư Tuyết rình mò, ném vào tấm gương hành lang lầu hai.
3 giờ 21 phút, hai người bắt lấy Dương Thư và Ngô Lị đang đi lên ngăn cản, ném vào tấm gương hành lang lầu hai.
3 giờ 28 phút, anh Tần nào đó bắt lấy Sở Nguyệt đang dở khóc dở cười, ném vào tấm gương hành lang lầu hai.
3 giờ 30 phút. anh Du nào đó bắt lấy ông Vu mặt ngơ ngác, giữa tiếng kêu “Cậu con đây mà!” chẳng dứt, anh Du nào đó vẫn hiên ngang ném ông vào tấm gương cạnh cửa ở lầu một.
Chỉ vỏn vẻn 12 phút đồng hồ, họ đã cung tiễn cả một phòng người qua thế giới bên kia luôn rồi.
Cuối video, tiếng sàn sạt văng vảng bên tai, anh Tần nào đó chuyển bóng cao su trong tay, quay đầu hỏi anh Du nào đó: “Còn đói không?”
Anh Du nào đó mở cửa phòng, đáp: “Hơi no rồi.”
Cửa phòng “cạch” một tiếng thì đóng lại.
Du Hoặc ấn nút tạm dừng, các ngón tay đan vào nhau chống dưới môi.
Tần Cứu đặt khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm trầm tư.
Hai ông boss đều cần bình tĩnh lại một chút.
***
Trong gương, cả bọn Thư Tuyết ngồi lặng trên sofa, ngây ra như phỗng cả một đêm dài.
“Này nhìn đi, biết ngay mà.” Sở Nguyệt là người duy nhất không có bị ngớ ra như thế, cô chỉ vào sương đen lượn lờ trước gương nói: “Chắc chắn họ tỉnh dậy là sẽ ngại ra mặt liền đây mà, trong bốn cái điện thoại đó có một cái là của tôi, dù có nói gì đi nữa thì tôi nhất định phải giữ cái video này cho bằng được. Để mốt mà có chuyện gì nhờ họ giúp đỡ, cứ không đồng ý là tôi bật video ra cho mà xem.”
Vu Văn lẩm bẩm một câu: “Cũng may……”
“Hửm? Cũng may cái gì?” Sở Nguyệt hỏi.
“Cũng may là anh em không phải là đề bài, anh Tần cũng không phải đề bài.” Vu Văn tiếp lời: “Hai anh ấy mà là đề bài là mới mở đề em đã chầu ông chầu bà luôn rồi.”
Sở Nguyệt còn vô cùng đồng tình: “Cũng đúng ha. Đột nhiên chị thấy hệ thống ngu ngốc thật ấy, lúc trước sao đá A ra làm gì cho mệt thân, cứ cho làm NPC đã trở thành ác mộng của toàn bộ thí sinh rồi, nó muốn xử ai còn chả phải nhẹ nhàng hơn sao.”
Cô khựng lại một giây, bổ sung thêm: “À mà, cũng không nhất định. Chỉ một phòng thi sao có thể chống nổi cậu ta được cơ chứ.”
“Ủa chứ không phải các chị đều bị đồng hóa cả sao? Sao hôm qua chị không mộng du thế?” Vu Văn khó hiểu hỏi.
“Chắc là chỉ có một người được chọn.” Sở Nguyệt đáp: “Ban ngày thì có lẽ sẽ có nhiều người xảy ra phản ứng, nhưng tới khi đi ngủ thì hai anh em mỗi đứa một thế thân là đủ rồi.”
“Dựa vào ngẫu nhiên sao?”
“Có lẽ là người bị ảnh hưởng sâu nhất rồi.”
“Vậy lỡ như lần sau lại là hai người họ nữa thì sao?”
“…..”
Bầu không khí đột nhiên nặng nề trông thấy.
Dương Thư chợt cất tiếng: “Vậy tình trạng đồng hóa này kéo dài bao lâu? Đừng nói là đến ngày mailại thế nữa đấy nhé?”
Nhớ tới cảm giác bị tống vào trong đây, mặt mọi người biểu lộ đầy sắc thái.
Vu Văn nói: “Em không ra được không? Ngồi trong đây lâu thêm chút nữa, không chừng lát em sẽ là người mộng du tiếp theo đấy.”
Dương Thư thẳng thừng bảo: “Thế cậu không sợ à?”
Vu Văn chỉ vào tấm gương: “Vậy có đáng sợ hơn họ không?”
Dương Thư: “……”
Cũng đúng.
Nhưng trời đành phải phụ lòng Vu Văn rồi.
Du Hoặc lấy lại bình tĩnh xong thì cầm cây bút đi giải cứu bọn họ ngay.
Hắn gắng gượng viết sai một đáp án sai vào rồi xoá nó sửa lại, các đồng đội bị ngộ thương lần lượt chui ra ngoài.
“Ngại thì thôi, để tôi lưu video là được rồi.” Sở Nguyệt vừa ra tới liền chộp lấy điện thoại, chôn mình ngồi trên sofa xem lại chuyện hôm qua.
Cô một bên vừa xem, một bên vừa xoa bụng mình.
Không chỉ có cô, bụng Du Hoặc cũng không mấy thoải mái là bao.
“Đúng rồi, hai nhóc con kia đâu rồi?”
Nhìn thấy hành động của họ, Dương Thư mới hỏi một câu.
“Không biết, quay qua quay lại đã chẳng thấy đâu.”
Tần Cứu quay đầu ra ngoài cửa sổ sát đất nhìn xuống, ngoài sân bóng rỗ trống không, vắng bóng tiếng cười đùa của lũ trẻ.
“Không thể nào đi ra ngoài chơi được đâu.” Sở Nguyệt nói: “Hôm qua hai cậu ném một người vào gương thì bụng của thằng nhóc Sally phồng lên một chút. Ném cả tá người vào như cậy, chắc chắn là thằng nhóc đã căng bụng sắp chết tới nơi. Đã vậy bây giờ ói ra một đống người y thế, muốn khóc cũng không kịp, đâu thể nào ra ngoài quấy phá cho được.”
“Đúng là thế, nhưng bọn nó đi đâu cơ chứ?”
Giữa không gian nghị luận xôn xao, Sở Nguyệt vừa xem nhanh lại chuyện hôm qua xong được hai lần rồi.
Trong video, Tần Cứu tiện tay đặt quả bóng ở ngay góc tường, hai người họ lần lượt đi vào phòng đánh một giấc tiếp.
Chuyện tưởng tới đây đã bước đến hồi kết, hành lang khôi phục yên tỉnh, video rơi vào yên ắng.
Sở Nguyệt không cười được nữa, cô đang định kéo thanh thời gian quay về, xem tiếp lại chuyện này lần thứ ba thì quả bóng ngay bên góc tường đột nhiên di chuyển.
Du Hoặc liền đứng ở bên cạnh.
Hắn vốn định dụ dỗ cô nàng này xoá bà cái video xui xẻo kia đi thì lúc này hắn chợt thay đổi chủ ý.
Hắn khom lưng nhìn vào màn hình, duỗi tay phóng đại màn ảnh ra.
Góc tường để quả bóng cao su chiếm cứ cả màn hình điện thoại, Du Hoặc có thể nhìn một cách rõ ràng, quả bóng cao su đó lăn trái lăn phải vài cái, nó thầm lặng lăn vào một góc khuất.
Nhìn vị trí thế thì góc khuất hẳn là góc hành lang ở cạnh cửa phòng ngủ, vừa vặn cứ về đêm là chỗ đó ngược sáng.
Ngay sau đó, cánh cửa khép hờ của phòng ngủ bị quả bóng đẩy vào, mở rộng khe hở, càng lúc càng lớn.
Nó tựa như là một sinh vật sống thật sự, biết mở cửa thậm chí biết cả đóng cửa.
Sau khi đi vào, cửa phòng vang lên tiếng “cùm cụp”, cửa đã khoá từ bên trong.
Du Hoặc quay đầu liếc thấy có đề bài mới trên giấy đặt ở bàn trà.
Thông tin ở trên càng làm chói mắt hơn:
Sherry rất thích chơi trò trốn tìm, thích chờ cha mẹ hoặc vị khách tới tìm bé. Bé thích nhất chỗ trốn của mình, chính là ngăn tủ thấp ở dưới giường trong căn phòng ngủ…….
Thật ra mỗi ngày bé đều trốn vào đó cả, chỉ là chẳng ai biết mà thôi.
Black Swan (Vịt Hắc Hoá) edit.
Hôm nay đăng trễ vì máy tính đánh mất bản word tui làm, cay không chịu được, phải đi làm lại luôn.
Để sẵn kể các bạn nghe một chuyện lâu rồi. Bọn mình có cả đống danh xưng cho Du Hoặc, từ giám thị A, tổng giám thị, cậu Hừ, Du cá Koi nhưng Tần Cứu thì lại ít hơn hẳn đúng không?
Thì hồi trước vì ít kinh nghiệm, bọn mình ngoài dựa vào raw và QT thì còn phụ thuộc vào google dịch nữa. Mà các bạn biết rồi, google dịch thì sẽ cho ra bản dịch như thế nào rồi đó. Bên mình bắt gặp được hai trường hợp dịch tên đi vào lòng đất của Tần Cứu là Tần Trăn và Tần Chí ạ, từ đó nhóm dịch hay gọi anh yêu bằng hai cái tên hết sức củ chuối này =)))))