Trường Tôn Toàn Thụy nhìn một chút rồi cười nói: “Đúng thế! Có lẽ là Bùi lão phu nhân đi tự viện ngoại thành dâng hương trở về.”
Hắn lại chỉ vào một chàng thiếu niên cõi ngựa bên cạnh xe ngựa nói: “Đó chính là trưởng tôn của Bùi Khoan.”
Lý Khánh An thấy trên cửa sổ xe ngựa treo một chuỗi phật, bèn mỉm cười gật đầu. Bùi gia này lại không tỏ vẻ kênh kiệu gì. cùng cũng dân chúng bình thường vào thành.
Đột nhiên, phía xa vọng lại tiếng kêu la thất thanh. Chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa xông vào cửa thành như gió bay điện xẹt. xung quanh một đánh tùy tùng hộ vệ cõi ngựa, mấy tên đàn ông lực lưỡng cầm roi mờ đường.
“Tránh ra! Tránh ra mau!”
Dân chúng và tiểu buôn nhỏ sợ đến chạy trốn sang hai bên, hễ chậm chân một chút, là bị roi da quật trúng, trên mình lưu lại vết máu. Các binh sĩ cũng biết mấy chiếc xe ngựa này, không dám ngăn càn. đều đồng loạt tránh ra.
Ca Thư Hàn chau mày một cái. hỏi Trường Tôn Toàn Thụy nói: “Mấy bọn này là ai? ở kinh thành lại ngang ngược như thế?”
Lý Khánh An đã nhìn thấy lá cờ tam giác hạnh vàng cắm trên xe ngựa, trên đó viền kim đáy đen chữ trắng, ghi chữ ‘Dương’ to tướng. Hắn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Độc Cô Minh Châu, bèn hỏi: “Không lẽ bọn chúng chính là Ngũ Dương?”
“Chính là bọn chúng!”
Trường Tôn Toàn Thụy gật đầu nói: “Hãy xem vẻ mặt của hai chiếc xe ngựa đầu tiên, có lẽ là hai người Dương Tiêm và Dương Kỹ. Một người là Quang lục Tự khanh, một người là Ty nông Tự khanh, cũng đều là những phường vô công rỗi nghề tầm thường. suốt ngày chỉ biết rong ngựa đá chó.”
Hắn vừa nói xong, xe ngựa của Dương gia đã xong vào hang thành. Trong hang thành lại càng kẹt cứng. Mấy chiếc xe ngựa vốn đã ở trong hang thành bỗng trở nên tiến không được, lùi cũng không xong, dồn sát vào nhau.
“Nhường đường! Nhường đường cho lão tử!”
Mấy tên đàn ông mờ đường vô cùng hung tợn. giơ roi lên là quật vào mã phu đánh xa. Cháu Bùi Khoan đi theo xe ngựa bên cạnh định đi lên. nhưng lão quản gia sau lung hắn kéo hắn lại: “Công từ, để lão nô đi nói.”
Lão quản gia lên trước chắp tay cười trừ nói: “Mấy vị đại gia bớt siận, chúng tôi là người nhà của Bùi tướng quốc, không phải là có ý càn đường, thật sự là không lùi được ”
Lời hắn vẫn còn chưa nói xong. “Bác!” một tiếng vang giòn. Trên mặt của lão quản gia có thêm một vết máu dài. Hắn thám kêu một tiếng, ôm mắt ngã nhào xuống đất.
Người xung quanh xáo động hẳn lên, sợ đến giật lùi ra sau. Lư Khánh An phía sau thấy rất rơ ràng. Hắn bất giác nổi giận đùng đùng. Lúc còn thi đấu mã cầu, Bùi Khoan đã giúp hắn rất lớn. Hôm nay Bùi gia chịu nhục, hắn làm sao mà khoanh tay đứng nhìn được?
Hắn giục ngựa định tiến lên, Trường Tôn Toàn Thụy sợ đến kéo chật hắn: “Lý tướng quân tuyệt đối không quản được. Bọn Ngũ Dương này ở Trường An quyền thế ngất trời, cả công chúa hoàng tử cũng không dám gây sự với chúng.”
Ca Thư Hàn cũng nheo mất chửi nói: “Mẹ nó! Chẳng qua là mấy tên nô tài, mà cũng ngạo mạn như vậy sao?”
“Bọn họ là chó! Không có chú nhân đỡ đầu, bọn họ dám sao?” Một tên tiều buôn nhỏ bên cạnh căm phẫn nói.
Lý Khánh An nuốt mối giận này, lạnh lùng nhìn sự việc phát triển. Lão quản gia Bùi phủ trúng roi ngã xuống đất. Bùi công tử định xông lên trước nói lý lẽ, nhưng lại bị tùy tùng kéo chặt không buông.
“Công tử, người không được lên trước.”
“Các ngươi thả ta ra, đám quân khốn khiếp này!”
“Du nhi. không được nói lời thô tục!”
Cửa xe ngựa mờ ra. một lão phu nhân mặt áo gấm nhị phẩm đi xuống xe ngựa. Bà trừng mất nhìn đứa cháu một cái, chàng thiếu niên tay buông thõng đứng thẳng, căm phẫn nói: “Tô mẫu, lão quản gia lên nói lời tốt. mà họ lại ra tay đả thương người.”
“Ta biết rồi. các ngươi lui xuống đi!”
Lão phu nhân tiến lên nhìn thương tích của lão quản gia. Chỉ thấy mắt trái của hắn bị đánh vỡ, máu thịt đầm đìa, coi như đã phế rồi. Trong mắt bà tràn đầy lửa giận, thoất cái quay đầu aiận dữ trách cứ người Dương gia: “Việc đi đường phải có kè trước người sau, chúng tôi sắp tiến vào thành rồi, các ngươi lại chặn lối đi, còn hành hung đánh
người, không lẽ các ngươi không coi luật pháp Đại Đường ra gì rồi sao?”
Mấy tên đàn ông mờ đường thấy lão bà khí chất cao quý, mặt trang phục nhị phẩm, nên không dám quá ngông cuồng, quay đầu về phía xe ngựa xin ý kiến nói: “Chủ nhân, hình như là thể từ của Bùi thượng thư.”
Trong xe ngựa hứ lên một tiếng, vọng lại tiếng khàn khàn của Dương Tiêm: “Cho dù là nhất phẩm công chúa thì sao nào?”
Mấy tên đại hán hiểu ý, giơ roi chỉ vào lão phu nhân mắng lớn: “Lão tặc bà, nếu dám nói nhãng nói cuội, lão từ một roi quật chết bà đấy!”
Lão phu nhân có bao giờ bị nhục mạ như vậy, bà tức đến toàn thân run rầy, tay chỉ vào đối phương, vì quá tức giận nên đột nhiên ngất xiu.
“Lão phu nhân! Lão phu nhân!”
Các nha hoàn la ó thất thanh, trường tôn Bùi Du của Bùi Khoan cả giận, rút kiếm định nhào vào đại hán đã nhục mạ tổ mẫu. Không đợi hắn xông lên trước, mấy tên đại hán cùng ùa lên, ôm lung ôm chân, lật nhào hắn trên tường, nắm lấy tóc hắn đánh đấm túi bụi.
Mấy người khác lăm le muốn tìm người nhà Bùi phú tính sổ, mấy nha hoàn Bùi phú sợ quá dìu lão phu nhân đang bất tinh chạy về phía sau.
Vừa ngay lúc người Bùi gia phủ rời xe ngựa, bỗng đâu một mũi tên phóng đến “rít!” một cái bắn tới. cắm ngay vào chiếc đuôi rậm rạp của chú ngựa kéo xe. Thế tiễn mạnh mẽ vô cùng, cả cây tiễn đều cắm hết vào hậu môn con ngựa. Chú ngựa kéo xe rống lên một tiếng dài, đưa hãn hai chân trước lên không, đá phăng hai đại hán cầm roi. Một tên bị nó đã gãy cổ chết ngay tại trận, còn một tên khác thì bị gãy hết mười mấy chiếc xương sườn, lưng sau đụng ầm vào bờ tường.
Chú ngựa kéo xe đớn đau khó chịu, nó kéo theo xe ngựa, điên dại phóng thẳng về chiếc xe ngựa phía trước. Tùy tùng vây quanh xe ngựa của Dương Tiêm lên tiếng kêu la. đều lùi ra sau né tránh. “Rầm!” một tiếng; chú ngựa kéo xe tông vào thành xe. xe ngựa chao đảo mạnh, bên trong truyền lại tiếng ré kinh hoàng của Dương Tiêm và hai người đàn bà.
Chú ngựa trỗi lên bàn tính hoang dã, ra sức tông về phía trước. Lại là một tiếng nồ ầm. xe ngựa của Dương Tiêm bị đụng lật nhào. Mấy mươi tên binh sĩ giữ cửa thành thấy tình hình nguy cấp, đồng loạt chật đao chọc thương vào chú ngựa. Lát sau, chú ngựa phát cuồng đã ngã nhào trong vũng máu, chiếc xe của nó kéo cũng lật nhào. Trước cửa thành bỗng trở nên hỗn loạn, các thị vệ của Dương Tiêm vội vàng đi lên giải cứu Dương Tiêm trong xe ngựa.
Ca Thư Hàn quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Lý Khánh An. Lý Khánh An nhún vai, hai tay đưa ra. biểu thị là không liên quan đến mình. Ca Thư Hàn mỉm cười, giơ ngón tay cái về phía hắn, khoát tay ra lệnh nói: “Chúng ta đi!”
Một hàng người men theo tường đi xuyên qua hang cửa thành. Lúc đi qua bên cạnh Bùi Du. Lý Khánh An cúi minh kéo Bùi Du đang sống soài trên mật đất lên ngựa. Kẹp bụng ngựa một phát, theo Ca Thư Hàn cùng xông ra hang cửa thành, đi vào phố lớn Chu Tươc.
Chuyển đến một aóc đường. Lý Khánh An đặt Bùi Du xuống, cười nói: “Bùi công tử. lưỡng quyền khó địch tứ thủ. đừng giáp lá cả với bọn chúng.”
Bùi Du nhận ra Lý Khánh An, hắn lau đi vết máu ở khóe miệng, gập người nói: “Đa tạ Lý tướng quân cứu ta.”
“Không cần đâu, thay ta hôi thăm Bùi lão tướng quốc!”
Lý Khánh An chắp tay, giục ngựa đuổi về phía Ca Thư Hàn.
Đi đến Chu Tước môn. Ca Thư Hàn cười nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, chúng ta chia tay ở đây, ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ tìm tướng quânuống rượu.”
Lý Khánh An chắp tay cười nói:” Được! Khánh An sẽ cung hậu Ca Thư đại tướng quân.”
“Vậy được! Chúng ta hẹn ngày tái ngộ.”
Ca Thư Hàn vẫy tay, dẫn theo tùy tùng cáo từ đi khỏi.
Lúc Lý Khánh An ngấm ngầm bắn tiều nỏ, Trưởng Tôn Toàn Thụy ở ngay bên cạnh. Hắn nhìn rất rõ, bất giác có chút lo lắng nói: “Lý tướng quân, tướng quân bắn con ngựa đó một tên, nếu đế người Dương gia điều tra được, chúng sẽ không tha cho tướng quân đâu.” Truyện “Thiên Hạ “
Lý Khánh An cười khinh khinh nói: “Trường Tôn tướng quân, đại trượng phu xử thế nên không thẹn với lòng. Lý Khánh An ta nếu đã dám ra tay, thì sao mà còn sợ họ báo thù? Đa tạ Trường Tôn tướng quân hôm nay đến đón ta, xin cáo từ.”
Hắn chắp quyền một cái, rồi giục ngựa phóng đi phú đệ của Cao Lực Sĩ. Trưởng Tôn Toàn Thụy nhìn bóng dáng của hắn. lo lắng mà lắc đầu.
Lát sau. một hàng người đã đến trước Phủ Cao Lực Sĩ. Đúng lúc nhìn thấy La quản gia đi ra. Lý Khánh An cao giọng cười nói: “La quản gia. lâu rồi vẫn khỏe chứ!”
“Á! Là Lý tướng quân.”
La quản gia kinh ngạc vui mừng khôn xiết: “Lý tướng quân về lúc nào thế?”
“Ta vừa đến Trường An, ta đến hỏi quản gia, ba muội muội của ta có sống ở đây không?”
“Có! Có! Họ đều có, đều tốt lắm!”
Lý Khánh An chỉ vào mấy viên thuộc hạ của minh nói với La quản gia: “Mấy vị này là thuộc hạ của ta. phiền La quản gia thay ta sắp xếp một chút.”
“Không có vấn đề aì, Lý tướng quân xin hãy yên tâm!”
Hắn lên trước nói với mấy quân sĩ: “Các vị hãy theo ta, tắm rửa thay đồ trước, rồi ta sẽ dẫn mọi người đi ăn cơm.”
Lý Khánh An xuống ngựa rồi chạy về phía nhà trong. Bốn tháng không gặp họ, trong lòng hắn thật sự nhớ nhưng khôn xiết. Xông thẳng một mạch đến Phù Dung viện, loáng thoáng nghe thấy trong viện có tiếng đàn truyền đến. Vừa đến cửa viện đã thấy Như Họa bước tới.
Như Họa sững người, nàng đột nhiên vui mừng quá đỗi, giống như là nàng có một phát hiện không thể nào ngờ mà toàn thiên hạ đều không biết vậy. Nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng bấu chặt lấy nàng, mạch máu khắp người trong phút chốc kích động dữ dội.
“Trời oi! Là đại ca.” Nàng kích động đến kêu to: “Tỷ, tỷ mau đến xem ai đã trở về.”
Lý Khánh An mờ giọng cười to, bồng nàng vác lên vai, sải bước đi vào trong viện.
“Đại ca, huynh mau để muội xuống!” Như Họa cười lịm ngọt đánh vào lưng Lý Khánh An.
Đi vào trong viện. Lý Khánh An có chút ngượng nghịu để Như Họa xuống. Trong sân nhà dưới gốc cây hạnh đật một cây đàn, bên cạnh có hai cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh, cũng đều xinh đẹp như nhau. Một người là Như Thi của hăn, một người còn lại không phải là Tiểu Liên, mà lại là Vũ Y. Truyện “Thiên Hạ ” Truyện “Thiên Hạ “
“Đại ca!”
Như Thi từ từ đứng dậy, một chút cũng không ngờ rằng sự nghẹn ngào và niềm vui đột nhiên dâng trào trong lòng nàng, mãnh liệt đến làm cho toàn thân nàng run rẩy, đến mức nàng chẳng thốt được lời nào.
Vũ Y cũng đã đứng dậy. Bốn tháng không gặp, nàng trở nên xinh đẹp hơn, nước da trắng ngần, váy dài áo trắng. một mái tóc đen láy như thác suối xòa trên bờ vai. Khí chất thanh lệ thoát tục của nàng vẫn còn đó. Đột nhiên nhìn thấy Lý Khánh An, trong đôi mắt sâu thăm của nàng bỗng lóe lên một tia sáng rất khó phát hiện.