“Không xem.” Nguyễn Hạo Thần lại càng quả quyết.
“Anh thật vô lại.” Con ngươi Tô Khiết tràn ngập sự tức giận. Bởi vì thiếu đi sự bình tĩnh thường ngày, cho nên đầu óc cô dường như trở nên trì trệ, cảm xúc đến rất nhanh. Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh. Người đàn ông này rõ ràng đang giở trò lưu manh, không phân phải trái.
“Tôi chính là vô lại, em làm gì được tôi?” Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu nhìn cô, môi anh cong lên, mị hoặc mà cũng đầy tà khí.
Tô Khiết cảm thấy chán nản, cô nuốt cục tức xuống ngực. Cô không thể tiến, cũng không thể lùi. Cô thực sự không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần lại có thể lưu manh đến thế.
Thế nhưng anh quả thật giở trò lưu manh với cô, vậy cô có thể làm gì được anh?
Bởi vì đã hít quá nhiều mùi rượu từ anh, đồng thời bởi vì tức giận, lúc này khuôn mặt cô đỏ ứng, đôi môi cô như những cánh hoa, con ngươi mơ hồ như ánh trăng, tuy rằng đã cách một lớp kính dày nhưng vẫn lộ ra sự mê hoặc đến động lòng người.
Nguyễn Hạo Thần không biết lý do bởi vì cô ngửi thấy mùi rượu, chỉ là bộ dáng cô lúc này là lân đầu tiên anh nhìn thấy.
Nhìn bộ dáng mê người của cô lúc này, con mắt Nguyễn Hạo Thần ngay lập tức tối sâm lại, đột nhiên cúi đầu hôn xuống. Cơ thể cô mềm mại như vậy, môi nhất định còn mềm hơn, cảm giác khi hôn nhất định không tệ.
Trong khoảnh khắc này, tư thế của cô như vậy thực sự khiến anh không thể kiềm lòng được.
Tô Khiết dường như đang ngây ra, đầu óc dường như đang ngừng hoạt động, chỉ ngơ ngác nhìn động tác
của anh mà không làm gì hết.
Hô hấp mang theo mùi vị rượu của anh, đầu óc cô lúc này trì trệ, phản ứng cũng trở nên trì trệ.
Nguyễn Hạo Thần không biết tình hình thực tế, nhìn cô ngẩn ra không chút cự tuyệt, môi anh châm rãi cong lên.Nhưng mà chính vào giây phút môi anh định chạm vào mồi cô, điện thoại anh đột ngột vang lên. Tô Khiết dường như lấy lại tỉnh thần, mạnh mẽ đưa tay ngăn anh lại.
Khuôn mặt Nguyễn Hạo Thần trở lên trâm lãnh, chỉ là khi nhìn thấy bộ mặt kiêu diễm của cô, anh hơi ngẩn người:
“Sao vậy? E thẹn như vậy sao?”