Lão đầu mập thở dài nói:
– Nếu không có cơ hội cất nhắc, sợ là chúng ta sẽ phải làm người hầu ở đây cả đời.
Miêu Nghị sờ cằm trầm ngâm nói:
– Ở Thiên đình ta cũng có chút ít quan hệ, có lẽ sẽ có cách giúp ba vị hoạt động một chút.
Ánh mắt ba người nhất thời sáng lên, đây là sợ chúng ta vạch trần hắn lấy trộm quả tiên ở vườn hạnh, muốn nghĩ cách ngăn miệng chúng ta sao?
Lão đầu mập lập tức tiến lên phía trước nói:
– Nếu Ngưu huynh có thể hỗ trợ, ba người chúng ta nhất định sẽ có ngày trọng tạ, lần sau trước khi kiểm kê báo cáo tổn hại trái cây ở vườn hạnh, ta sẽ chuẩn bị chút quả tiên cho Ngưu huynh nếm thử.
– Đa tạ đa tạ.
Miêu Nghị suy nghĩ một lát lại lắc đầu nói:
– Nếu có tin tức gì…, ta làm thế nào liên lạc với các ngươi?
Lão đầu mập kỳ quái nói:
– Ngưu huynh và sơn thần không phải bằng hữu sao? Tới Linh đảo cứ thông báo cho chúng ta là được.
Miêu Nghị chậm rãi lắc đầu nói:
– Có một số việc vẫn không nên kinh động sơn thần thì tốt hơn, chúng ta lén gặp mặt nói chuyện là được.
– Cái này đơn giản!
Lão đầu mập và hai vị kim giáp thần nhân nhìn nhau, mỗi người cầm một con ‘tinh linh’ tặng cho Miêu Nghị.
Giữa mấy người coi như đã thành lập xong phương thức liên lạc.
Một lát sau Miêu Nghị cười cười cáo từ, ba người chắp tay đưa tiễn.
Trước khi đi, Miêu Nghị ý vị liếc nhìn quả tiên trong chỗ sâu của vườn hạnh.
Ba người đưa mắt nhìn Miêu Nghị rời đi, cũng nặng nề thở phào nhẹ nhỏm, kim giáp Quyền Huy thở dài nói:
– Làm ta sợ muốn chết.
Kim giáp Vương Thái Bình thở dài nói:
– Mạo hiểm mất đầu mới lấy được năm quả, kết quả tặng không cho hắn ba quả.
Lão đầu mập Chu Khánh Chi cũng đưa tay vuốt chòm râu nói:
– Trong họa có phúc, làm sao biết đây không phải chuyện tốt? Nếu hắn thật sự có thể nghĩ cách giúp chúng ta chuyển vị trí tốt hơn, tổn thất mấy quả tiên này coi như là gì, còn tốt hơn cả đời làm người hầu canh giữ hòn đảo này.
Hai người khác nghe vậy cũng chấp nhận gật đầu.
Ba người đang mặc sức suy nghĩ đến viễn cảnh tương lai, kim giáp Vương Thái Bình đột nhiên nhìn về phương hướng miếu sơn thần kỳ quái nói:
– Ngưu Hữu Đức đứng ở ngoài miếu làm gì?
Chu Khánh Chi và Quyền Huy lập tức tránh khỏi cây cối che chắn, đi tới vị trí của Vương Thái Bình xuyên thấu qua khe hở giữa các cây cối, mở pháp nhãn nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Miêu Nghị chắp tay sau lưng chờ đợi dưới bậc thang phía ngoài thần miếu, tựa hồ bị lính gác cửa ngăn cản không cho vào.
– Hắn không phải là bằng hữu của sơn thần sao? Sao ngay cả thần miếu cũng không thể vào?
Quyền huy kỳ quái nói.
Lão đầu mập Chu Khánh Chi cũng vẻ mặt hồ nghi, xoay người nói:
– Ta đi xem một chút.
Hai vị kim giáp thần nhân gật đầu, chức trách của hai người bọn họ phải ở chỗ này không tiện rời khỏi vườn hạnh.
Còn Miêu Nghị quay về dưới bậc thang bên ngoài miếu sơn thần thật ra cũng không phải bị lính gác cửa ngăn cản không cho vào, mà là hoàn toàn không trông cậy có thể tiến vào.
Nhưng hai gã thủ vệ nhận hối lộ của Miêu Nghị cũng không thu tiền trắng của hắn, một người hơi chút tiết lộ tin tức:
– Vừa rồi người lấy linh thảo đã trở lại, hai vị cùng đi với ngươi có lẽ sắp ra đây rồi.
– Làm phiền làm phiền!
Miêu Nghị cười cười chắp tay, lúc trước thứ đưa cho hai vị này đã mò trở lại gấp đôi từ vườn hạnh, tâm tình của hắn có thể nói không tệ.
Không đầy một lát sau, đúng như hai người nói, quả nhiên nhìn thấy Ngọc Hư chân nhân và Ngọc Luyện chân nhân từ trong thần miếu một đường đi xuống bậc thang.
Còn lão đầu mập Chu Khánh Chi cũng vừa vặn chạy tới, Miêu Nghị liếc nhìn hắn một cái.
Bên này hai vị chân nhân và Miêu Nghị vừa đụng đầu, ba người chắp tay cáo từ nhị vị kim giáp thủ vệ, xoay người dĩ nhiên là đụng phải lão nhi Chu Khánh Chi vừa đi tới.
Chu Khánh Chi đang tỏ vẻ kỳ quái, Miêu Nghị đã cười chủ động chắp tay nói:
– Chu huynh, cáo từ.
Chu Khánh Chi cười cười chắp tay:
– Ngưu huynh đi thong thả!
Ngọc Hư chân nhân và Ngọc Luyện chân nhân có thể nói vẻ mặt ngạc nhiên, hai người trước kia đã nhiều lần tới đây, từng gặp qua Chu Khánh Chi, biết đây là thổ địa nơi này, chẳng qua không biết Miêu Nghị làm sao lại quen biết người ta, lại còn xưng huynh gọi đệ.
Chu Khánh Chi để cho Miêu Nghị đi thong thả, Miêu Nghị dĩ nhiên không chút hoang mang theo sát nhị vị chân nhân đi thong thả, hắn hoàn toàn không có gì lo lắng, khám phá ra lai lịch của hắn thì thế nào?
Đưa mắt nhìn ba người một đường đi xa, Chu Khánh Chi cũng cảm thấy Ngọc Hư và Ngọc Luyện nhìn quen mắt, quay đầu lại hỏi hai vị thủ vệ:
– Bọn họ là ai?
Một gã kim giáp thủ vệ trả lời:
– Người của Chính Khí môn một trong cửu đại môn phái, tới đổi linh thảo, hai lão kia cũng coi như thường tới, ngươi chưa từng gặp sao?
Chu Khánh Chi ngạc nhiên nói:
– Ba người bọn hắn đi cùng sao.
Đối phương gật đầu nói:
– Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Chu Khánh Chi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến, đột nhiên hiểu ra cái gì, lúc trước đã cảm thấy kỳ quái, người từ Thiên đình tới làm sao lại không biết tiên hạnh là chuyện gì, chẳng qua lúc đó tình thế cấp bách không nghĩ nhiều, hiện tại kịp phản ứng, có thể nói là vẻ mặt tức tối không chịu dược…
Một gã kim giáp thần nhân hiếu kỳ nói:
– Vừa rồi nghe vị kia gọi ngươi là Chu huynh, chẳng lẽ các ngươi quen biết?
Dưới tay áo Chu Khánh Chi hai tay đã nắm chặt, hắn đã từng gặp qua người gan lớn, nhưng chưa từng thấy ai to gan như vậy, dám giả mạo người của Thiên đình, dám giả mạo bằng hữu của sơn thần linh đảo, lừa quả tiên hạnh viên không nói, còn mò chiến lợi phẩm từ trên tay bọn họ, lại lừa gạt bọn họ nói có thể giúp bọn hắn chuyển vị trí, trước khi đi còn vơ vét ba con ‘tinh linh’ của bọn hắn, làm người sao có thể lớn lối như thế, quả thực khinh người quá đáng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Hắn cố gắng nặn ra nụ cười, tận lực làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại cười nói với hai vị thủ vệ:
– Chưa nói là quen biết, vừa rồi gặp mặt chỉ hàn huyên mấy câu thôi.
Thật ra trong lòng hắn hiện tại đang hận không bầm thây Miêu Nghị thành vạn đoạn, nhưng không làm gì được…
Trên con đường nhỏ trong rừng, Ngọc Hư chân nhân hỏi Miêu Nghị:
– Cư sĩ, ngươi biết thổ địa nơi này sao?
Miêu Nghị cười ha hả nói:
– Chưa nói là quen biết, vừa rồi khi ở bên ngoài đợi nhị vị chân nhân, có hàn huyên với hắn mấy câu.
– À!
Ngọc Hư chân nhân gật đầu, thì ra là như vậy, còn tưởng rằng hai người quen biết từ lâu.
Miêu Nghị cười mà không nói, cảm giác chuyến đi lần này hoàn toàn không uổng phí…