“Nếu như hai người đã biết hết, tôi cũng không có gì che giấu nữa.”
Triệu Sơn Hà ngồi phịch xuống ghế, u sầu nói: “Tôi sai rồi, đúng là tôi không nên làm vậy, nhưng tôi cũng bị ép buộc thôi. Bây giờ xong rồi, tôi không giúp Đinh Hồng Diệu hoàn thành nhiệm vụ, vợ con của tôi….”
Ông ta chưa nói xong, từ ngoài cửa một người phụ nữ ẳm theo đứa con chạy đến.
“Ông à?”
Triệu Sơn Hà kinh ngạc, quay đầu qua nhìn, đó không phải là vợ mình đó sao? Còn đứa trẻ trong lòng, chính là con trai của mình!
“Vợ, con trai!”
Triệu Sơn Hà xúc động đến mắt đỏ cả lên, chạy lên trước ôm chầm lấy vợ con, nước mắt không ngừng tuôn trào.
Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối,
Liễu xanh hoa thắm lại thôn xa!
Vốn tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, ai ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này.
Vui vẻ đau khổ, đều đến vô cùng nhanh.
Triệu Sơn Hà xém chút không phản ứng kịp.
Đinh Phong Thành không hề biết tình hình cụ thể, anh ta chỉ biết Triệu Sơn Hà sẽ phản bội mình, còn những việc cụ thể hơn thì Giang Nghĩa không nói cho anh ta nghe.
Triệu Sơn Hà khóc một hồi, tò mò hỏi: “Vợ à, em và con không phải bị bắt cóc rồi mà? Sao đến đây được vậy?”
“Là anh Giang đã cứu hai mẹ con em.”
“Giang Nghĩa?”
“Ừm, anh Giang đi ngang qua cứu mẹ con em, hơn nữa còn từ chỗ đám bắt cóc biết được kế hoạch của họ, bọn em tương kế tựu kế, để Đinh Hồng Diệu bọn họ không được gì cả.”
Triệu Sơn Hà vừa nghe xong liền thấy kinh ngạc xen lẫn vui mừng và xấu hổ.