Bà đưa tay vẽ một vòng trong hư không.
Từ bầu trời, mặt đất, cho đến nhà cao tầng, bể bơi, màn sáng, đám đông… tất cả đều tan biến mất.
Thay vào đó là một vùng không gian tăm tối.
Cố Thanh Sơn không hiểu nhìn bà.
Bà ra hiệu nói: “Đây chính là thời khắc cuối cùng của người tạo vật của Đất, ta hy vọng con xem một chút.”
Cố Thanh Sơn liền nhìn sang hư không vô tận.
Chỉ có một dòng không khí chảy xiết với một màu xám xịt cùng với những tinh vân sáng tỏ lấp lánh hiện ra, nhanh chóng di chuyển về phía nào đó.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được khí tức quen thuộc nào đó.
Không sai, đây là người tạo vật của Đất.
Nó hóa thành một đoàn tinh vân, đi về phía một cánh cửa đúc hoàn toàn bằng đồng xanh dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Cảnh cửa này to lớn như vậy, ngay cả tinh vân đứng trước mặt nó cũng phải thua kém.
Hình ảnh này dường như đã được bà lão thu nhỏ lại rất nhiều lần cho nên mới có thể nhìn thấy toàn cảnh. Nếu không, Cố Thanh Sơn hoài nghi dù mình đứng ở hiện trường cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Tinh vân dừng lại trước cửa, biến thành một người khổng lồ toàn thân bao trùm dòng khí màu xám đưa tay ra đẩy cánh cửa đồng lớn kia.
Người tạo vật của Đất!
Hai tay nó đặt trên cánh cửa đồng, dường như phát hiện ra gì đó nên thở ra một hơi thật dài.
“Thì ra là thế, hóa ra ta cứ ngỡ là mình đã dự đoán một tương lai vô cùng hoang đường, ai ngờ chuyện này lại xảy ra ở thời đại Viễn Cổ. Như vậy thì… mọi thứ đều có thể giải thích được rồi.”
Dòng khí xám xung quanh người tạo vật của Đất bắt đầu bay biến mất, giống như bị xóa hết đi vậy.
Ngay sau đó hai chân của nó bắt đầu nát bấy, tan trong hư không, cuối cùng không thấy đâu.
Thân hình người tạo vật của Đất bắt đầu sụp đổ, biến mất.
Vào một khắc cuối cùng, nó phất tay ném ra một ngôi sao sáng tỏ, hét lên: “Giải!”
Ngôi sao có được tiếng “giải” này lập tức xé rách bầu trời, bay sâu vào trong thế giới vô tận.
Người tạo vật của Đất nhìn về phía bà lão, trầm giọng nói: “Ta biết ngươi nhất định có thể thấy cảnh này. Vận mệnh của ta đã kết thúc, chuyện về sau nhờ ngươi.”
Cuối cùng nó lầm bầm: “Tử vong là con đường duy nhất của chúng sinh, mà ta thì phải đi đầu tiên.”
Nói xong, nó hoàn toàn biến mất trước cánh cửa đồng.
Bà lão đưa tay vẽ một vòng.
Tất cả hình ảnh tan đi.
Cố Thanh Sơn cảm thấy mình và bà lão lại đang đứng trong cung đình hoàng thất hoa lệ, xung quanh đã không còn ai.
“Sao nó lại đột ngột chết đi?” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Bà lão lấy ra một chiếc khăn tay, lau khóe mắt: “Không còn cách nào khác, đây là điểm kinh khủng nhất của thế giới song song… Vận mệnh ăn mòn.”
“Vận mệnh ăn mòn là gì?”
“Như con thấy, lúc thế giới song song hủy diệt sẽ khiến thế giới của chúng ta xảy ra những sai sót nhỏ, đây cũng là một loại ăn mòn của vận mệnh.”
“Nhưng ngài đã nói, những tình huống đó không cần để ý.”
“Đúng, khi sai lầm này đủ yếu, chúng ta hoàn toàn có thể không để ý tới. Thế nhưng, có một tình huống vượt quá phạm trù chúng ta có thể ứng đối.”
“Khi những thế giới song song mạnh hơn chúng ta vô số lần bị hủy diệt và xâm nhập vào thế giới chúng ta, sẽ thay đổi vận mệnh của tất cả những người trong thế giới này của chúng ta.”
“Ví dụ như Người tạo vật của Đất ở thế giới chúng ta, nó vẫn sống khỏe mạnh, nhưng ở gần cánh cổng đồng có một thế giới song song đã ăn mòn tới.”
“Thế giới song song này vô cùng cường đại, đang vật lộn kịch liệt với tai ương tận thế, thoát khỏi định nghĩa “song song”, rơi vào Vực Sâu Vĩnh Hằng của chúng ta, ở xung quanh cánh cửa thế giới.”
“Chúng sinh trong thế giới này của chúng ta một khi tới gần cánh cổng thế giới, vận mệnh sẽ hoàn toàn bị đồng hóa và ăn mòn.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ý của ngài là, trong thế giới song song kia, người tạo vật của Đất đã chết, cho nên người tạo vật của Đất trong thế giới chúng ta một khi tới gần cũng nhất định phải tiếp nhận vận mệnh này?”
“Đúng vậy, cường đại như nó cũng hoàn toàn không thể nào phản kháng loại vận mệnh này.”
Cố Thanh Sơn không cam lòng nói: “Chờ một chút, ta không thể nào tiếp thu được. Tồn tại cường đại như nó vậy mà lại bị loại vận mệnh hư vô mờ mịt này giết chết.”
“Con trai, đây là vận mệnh cố định của cả một thế giới song song, không phải một người đơn độc có thể đối kháng, ngay cả ta cũng không được.” Bà lão thở dài nói.
“Cho nên Vực Sâu Vĩnh Hằng của chúng ta đang chịu vận mệnh mà thế giới song song cường đại kia đem đến, và cả ảnh hưởng tận thế còn lại của thế giới song song kia?”
“Lại nói đúng rồi, con trai, con rất thông minh. Không hổ là nhân vật mà người tạo vật của Đất xem trọng.” Bà lão vui mừng nói.
Bà đưa một ngôi sao sáng tỏ ra, vẻ mặt trở nên nghiêm trang thận trong.
“Đết, nước, lửa và gió là bốn Thánh Trụ cấu thành thế giới, thiếu một thứ cũng không được. Con hãy cầm cái này, từ hôm nay trở đi, con sẽ trở thành Đất mới trong bốn Thánh Trụ.”