Nhưng tay vừa để xuống, một lần nữa nhìn chung quanh, tay lại giơ lên túm lấy quả hạnh. Hái hay không hái, sự do dự khiến hắn sắp phát điên.
Cuối cùng quyết định chắc chắn, một tay nắm chặt quả hạnh, chậm rãi quan sát bốn phía, trên tay dùng sức, muốn hái quả hạnh xuống.
Kết quả kỳ quái chính là, mặc dù dùng lực rất lớn cũng hái không được, làm phép cũng không được. Một cành cây cũng bị hắn kéo cong xuống.
Mẹ kiếp! Thật vất vả lắm mới quyết định làm kẻ trộm trái cây một lần… Miêu Nghị tức đến phát điên rồi, một tay khác lập tức túm lấy nhánh cây, một tay làm phép túm lấy quả hạnh chuẩn bị vắt mạnh.
Ai ngờ đúng lúc này, bên tai nghe thấy từ sâu trong vườn hạnh truyền đến tiếng bước chân, Miêu Nghị cả kinh, nhanh chóng buông tay.
Đáng sợ chính là, chạc cây vừa túm cong rất đàn hồi, đột nhiên bắn vào nhánh cây khác. Nếu bắn ra thanh âm xuất ra còn không phải rất lớn!
Miêu đại cư sĩ thiếu chút nữa bị hù dọa đến mức tim gan nhảy ra, nhanh chóng làm phép túm lấy, mạnh mẽ túm lấy cành cây bị bắn lên trong hư không, từ từ giắt lại vị trí cũ. Sau đó lặng lẽ, rón rén núp phía sau một gốc cây hạnh, nhanh chóng ngừng thở, may là cây hạnh nơi này cũng không biết bao nhiêu tuổi, thân cây khá lớn, một hai người cũng ôm hết không hết, có thể che kín được một người.
Nhưng ánh mắt thoáng nhìn lên quả hạnh vừa định hái, trái tim nhỏ một lần nữa nhảy bang bang, nhánh cây kia vẫn khẽ đung đưa, trong lòng chỉ có thể khấn cầu, hi vọng không bị phát hiện, tiếng bước chân đã gần, đã không tiện làm phép cố định, nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện được pháp lực ba động.
Chỉ chốc lát sau, từ chỗ sâu trong vườn hạnh đi tới ba người, hai vị kim giáp thần nhân, còn có một lão đầu mập râu tóc bạc trắng cầm quải trượng trong tay.
Vẻ mặt ba người đều khẩn trương, hết nhìn đông tới nhìn tây, đi tới phía trước cây hạnh Miêu Nghị mới vừa định hái, có lẽ quả hạnh ở đây mọc quá thấp, cộng thêm đang ở trước mắt khẽ rung động mê người, một gã kim giáp thần nhân đột nhiên nói:
– Quả này chín rồi, thổ địa, hái quả này được chưa.
Lão đầu mập trợn mắt nói:
– Ngươi điên rồi, lần trước khi sơn thần đi qua nơi này còn cố ý ngẩng đầu nhìn mấy cái, hiện tại nếu không có sơn thần nhất định có thể nhìn ra. Các ngươi còn chưa tới cửa đã đứng đây, kêu các ngươi không được vào, các ngươi cứ muốn chạy vào, hai tên giữ cửa không có ở đây, rất dễ làm cho người ta hoài nghi có biết không?
Miêu Nghị cẩn thận trốn phía sau gốc cây nín thở ngưng thần nghe vậy cũng ngẩn ra, chẳng lẽ bọn họ cũng tới đây trộm trái cây hay sao?
Một vị kim giáp thần nhân “xì” một tiếng, nói:
– Chúng ta không vào, quỷ biết ngươi hái trộm được bao nhiêu, vạn nhất ngươi giấu một mình không chia đều thì phải làm sao?
Lão đầu đè ép tiếng nói cắn răng nói:
– Đã nói là mỗi người năm quả, chẳng lẽ ta còn dám hái nhiều? Trái cây ở đây cũng có số.
Vị kim giáp thần nhân khinh thường nói:
– Trái cây cũng không phải quả nào cũng có thể trưởng thành, cũng có quả không được thiên thời mọc hỏng, mỗi lần đều có báo cáo tổn hại, quỷ biết ngươi có thể gian lận hay không.
– Ngươi…
Lão đầu mập nổi giận.
Miêu Nghị núp phía sau gốc cây hạnh nghe tới đây, thì ra đúng là bọn tới trộm quả, hơn nữa còn là biển thủ, hai tên giữ cửa đã thông đồng cấu kết với thổ địa ở đây.
Một gã kim giáp thần nhân khác kịp thời lên tiếng, làm người hoà giải nói:
– Được rồi được rồi, hái nhanh rồi đi ra, ở đây lâu cẩn thận bị phát hiện.
Ba người lập tức bước nhanh ra ngoài.
– Đứng lại! Dám biển thủ!
Một tiếng “hừ” lạnh vang lên, Miêu Nghị gác một tay sau lưng ung dung từ phía sau gốc cây hạnh đi ra ngoài.