Hội giao dịch trong lòng đất kia, đối với Lâm Minh mà nói không khác gì đầm rồng hang hổ.
Lâm Minh xuất ra hiểm chiêu vung tay trong Hội giao dịch, kỳ thật chỉ là bất đắc dĩ.
Phàm là có thể tiêu tai rủi ro, Lâm Minh sẽ không hội lựa chọn động thủ, nhưng nam nhân họ Lạc kia lòng tham không đáy, bắt chẹt càng ngày càng độc, nếu như mình thực sự bị đối phương dắt mũi, đối phương thậm chí có thể tự ý bành trướng vô hạn, cuối cùng chắc gì sẽ không sinh ra ý niệm giết người?
Dù sao, nếu Lâm Minh không thể biểu hiện ra hắn có thế lực khổng lồ phía sau ủng hộ mà chỉ nhận thua thì sẽ bị người nhận định là dễ khi dễ, dưới tình huống như vậy, Lâm Minh lại mang theo tiền tài kếch xù, nhiều như vậy sẽ có rất nhiều người nghĩ hắn là tiểu nhân vật nhặt được tài sản kếch sù. Tại viễn cổ đế đô ngư long hỗn tạp này, hắn sẽ không khác gì dê béo, kết cục có thể nghĩ mà biết, rất có thể sẽ bị người ta ăn cả xương cũng không còn.
Đối đãi đám rắn độc kia, chỉ có cách độc hơn chúng, khiến cho bọn họ sợ hãi mới có thể áp chế được.
– Không có người đuổi theo, phía trước có vài cổ cảm đuổi theo ngươi một khoảng, nhưng cuối cùng đều thu lại.
Mộ Thiên Tuyết ở không gian Ma Phương nói.
– Ta đã biết.
Lâm Minh vẫn chậm rãi phi hành, một bộ dáng không chút sợ hãi, không che giấu hành tung, cũng không cố ý thay đổi phương hướng, cho tới tận khi bay xa ngàn dặm, Mộ Thiên Tuyết lại xác nhận không có bất kỳ kẻ nào truy tung, Lâm Minh mới gia tốc, một hơi độn ra trên vạn dặm, đi qua vài dãy núi, mấy lần thay đổi phương hướng, lúc này mới đứng ở trong một mảnh rừng rậm nguyên thủy không có dấu chân người.
Lâm Minh thở phào một hơi, một màn khủng bố vừa rồi, đúng là khảo nghiệm tâm thần của hắn, nhìn như hắn định liệu trước, kỳ thật nội tâm cực kỳ khẩn trương, thần kinh căng như dây thép.
Mộ Thiên Tuyết mỉm cười, nói:
– Ngươi hành động cũng không tệ lắm.
Lâm Minh cười lắc đầu:
– Mộ cô nương so với ta còn trấn định hơn nhiều, khi uy áp lúc trước phóng xuất, không có một chút cảm giác lo lắng, làm cho người ta cảm giác giống như là một cao thủ đỉnh cấp nắm tính mạng của mọi người trong tay, chỉ cần ra tay là có thể giết chết tất cả mọi người. Mà ta, cũng cũng chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
Lâm Minh nói xong, ý niệm vừa động, thân ảnh của mình đã xuất hiện ở trong Tử Cực Giới, mà lúc này, Mộ Thiên Tuyết cũng hóa thành 1 đoàn lưu quang, đi tới thế giới Tử Cực Giới.
Ở trong này, cô bé kia ôm hai đầu gối ngồi ở bên cạnh Dược Viên, kinh ngạc nhìn kỳ cảnh 20 tòa tinh sơn màu tím trước mắt!
Mỗi một tòa tinh sơn này, đều là do vô số Tử Dương thạch và Tử Dương tinh chất đống lên.
Lâm Minh từ chỗ Tiêu Dao Đảo dùng tài phú của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc đổi lấy Tử Dương thạch được hơn một trăm triệu, mà kế thừa tài phú Thiên Vũ Thánh địa lại hơn 3 ngàn ức, tuy nhiên toàn bộ cái sau đã đổi thành tinh tạp, tổng cộng 3600, 3700 tấm, mỗi tấm là một ức, những tinh tạp này đều có thể dùng được ở một ít đại giới, có thể bất cứ lúc nào đổi thành Tử Dương thạch hoặc là các loại đan dược.
Hiện tại, hơn 20 tòa tinh sơn màu tím này, không thể nghi ngờ gì tạo thành tấn công thị giác thật lớn đối với cô bé này.
Lúc nàng còn ở thế lực viễn cổ đế đô trong lòng đất, cho tới bây giờ đều đều không có kết quả tốt, ngay từ đầu, thế lực trong lòng đất kia muốn nghiên cứu thể chất của nàng một chút, cung ứng cho nàng không ít Tử Dương tinh, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, lúc này mới không thể không dùng cái giá 2 triệu bán nàng đi, mà từu lúc bọn họ bán ra, cô bé gần như chưa có ăn gì, bị vây trong trạng thái đói bụng rất lâu.
Kỳ thật, cho dù ngay từ đầu có Tử Dương tinh để ăn, cô bé một ngày cũng chỉ ăn mười mấy 20 khối, cũng chính là mười mấy 20 vạn Tử Dương thạch, nàng chưa từng gặp qua nhiều Tử Dương tinh chất thành tinh sơn như thế này?
Cô bé không nhịn nổi liếm liếm môi, nàng đã sớm đói bụng rồi, chỉ là không được Lâm Minh cho phép, nàng cũng chỉ có thể nhìn như vậy.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết tiến vào, cô bé hoảng sợ, cuống quít đứng lên.
Lâm Minh cười cười, đúng là một cô bé kỳ diệu, không ngờ lại dùng Tử Dương thạch làm thức ăn.
– Muốn ăn thì ăn đi.
Lâm Minh tùy ý nói.
Cô bé biết bộ dáng thèm thuồng của mình lúc trước bị Lâm Minh thấy được, có chút xấu hổ mặt đỏ lên, nàng cũng không biết xấu hổ trực tiếp ăn Tử Dương tinh, mà lại nhìn Mộ Thiên Tuyết một cái, trên mặt lộ ra thần sắc mê man:
– Ngươi là… Ngươi là tỷ tỷ ở trong đại sảnh kia?
Cô bé đột nhiên lên tiếng hỏi như thế khiến cho Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết kinh hãi.
Hai người bọn họ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ khó tin.
– Ngươi làm sao biết được?
– Cảm… Cảm giác a, khí tức trên người của tỷ tỷ này, cùng khí tức trên người tỷ tỷ trong đại sảnh lúc trước giống nhau như đúc…
Cô bé rụt co cổ, nói.
Lâm Minh nghe xong, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía cô bé, trên người nàng rõ ràng không có một chút dấu hiệu tu vi, lúc trước Mộ Thiên Tuyết dùng uy áp linh hồn cố ý tránh nàng đi, nhưng nàng lại có thể nhớ kỹ dao động linh hồn trên người Mộ Thiên Tuyết, cho dù là lúc này Mộ Thiên Tuyết thu liễm khí tức linh hồn, nhưng mà nàng vẫn có thể nhận ra.
Điểm này, cho dù võ giả tinh thông linh hồn cũng chưa chắc làm được.
– Ngươi tên là gì?
Mộ Thiên Tuyết lên tiếng hỏi.
– Ta… Ta tên là Yến Tiểu Ngư, gọi ta là Tiểu Ngư Nhi là được rồi.
Cô bé nhỏ giọng trả lời, thanh âm vô cùng giòn tan.
– Yến Tiểu Ngư, cái tên rất êm tai, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, có được không?
– Tỷ tỷ hỏi đi.
Yến Tiểu Ngư không có bất kỳ cảnh giác với Mộ Thiên Tuyết.
– Ừ… Ta muốn biết xuất thân của ngươi, cha mẹ ngươi là ai? Cả đời ngươi cũng chỉ ăn Tử Dương thạch sao? Ngươi làm sao biết Tử Dương thạch thai rơi xuống?
Nghe Mộ Thiên Tuyết hỏi vậy, Yến Tiểu Ngư cố gắng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, nói:
– Không biết, Tiểu Ngư Nhi từ lúc hiểu biết, đã ở gần viễn cổ đế đô rồi, vẫn chỉ có một mình, không có cha mẹ…
– Chỉ có một người? Vậy trước đây ngươi làm sao sống sót? Ngươi làm sao khiếm được Tử Dương thạch để ăn?
Nghe Yến Tiểu Ngư nói, Lâm Minh kinh ngạc, một cô bé không có chỗ dựa mà sống sót được chỗ viễn cổ đế đô thì không có khả năng, huống chi Yến Tiểu Ngư ăn không phải là thức ăn tầm thường, chỉ ăn Tử Dương thạch, Tử Dương tinh, mấy thứ này, đi đâu mà tìm đây?
Yến Tiểu Ngư do dự một chút, nhưng vẫn nói:
– Kỳ thật… Tiểu Ngư Nhi có thể nhìn thấy Tử Dương thạch chôn ở trong lòng đất, có thể nhìn thấy rất xa, chỉ là Tiểu Ngư Nhi rất yếu, nhìn thấy Tử Dương thạch cũng không thể đào ra, chỉ là ngẫu nhiên… Có thể đào được một ít nông hơn, có thể ăn…
Nghe Yến Tiểu Ngư nói như vậy, Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết đều ngây ngẩn cả người, lại có bản lĩnh thần kỳ như vậy?
– – – – – oOo- – – – –