Một lúc sau khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn không nói lời nào, một tay đưa tới thắt lưng rồi trong nháy mắt trong tay hiện ra một kiện Ngọc Như Ý có hai màu hồng và vàng, nhẹ nhàng nhoáng lên rồi một tầng quang mạc màu vàng xuất hiện đem Hàn Lập bảo hộ vào bên trong, thân hình uốn éo, cả người quỷ dị chui vào trong tầng ngầm. Tầng lầu lại trở lại như trước, yên lặng như thường.
Còn Hàn Lập sau khi độn thuật, cả người chui xuống phía dưới mấy chục trượng. Phía trước mặt hiện ra một tầng ánh sáng mờ ảo cùng màu với màu đen của thạch bích.
Hàn Lập không nghĩ nhiều, một tay tử diễm lóe lên, hướng tới tầng màu sáng đó đánh tới. Bụp một tiếng quầng sáng màu đen xám hiện ra một cái khe rộng.
Thân hình Hàn Lập uốn éo, quỷ dị hóa thành một sợi tơ theo cái khe rộng nữa thước đó đi vào bên trong.
Hai chân bước trên một cái bậc thềm đá sạch bóng, hắn đã đứng trên một thềm đá dẫn xuống của một thông đạo, tất cả đều bằng hắc thạch trơn láng.
Ánh mắt Hàn Lập trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn khắp nơi, hai mắt hơi nhíu lại đem thần niệm phóng ra ngoài, muốn dò thử xem cái thông đạo này cuối cùng đi tới đâu. Chỉ sau một lúc đuôi lông mày của hắn vừa động, trong miệng hô nhẹ một tiếng.
Bởi thần niệm sau khi đi được khoảng hơn mười trượng liền gặp một cổ lực vô hình bắn ngược trở lại. Chẳng lẽ dưới thông đạo cũng bị người ta bày ra cấm chế.
Việc này thật ngoài suy nghĩ của Hàn Lập, trong lòng nổi lên một tia hiếu kỳ.
Phải biết rằng cấm chế có thể hạn chế được thần niệm thì pháp trận cực kỳ phức tạp hơn nữa phải sử dụng rất nhiều vật liệu trân quý mới làm được. Và hơn thế nữa không phải Nguyên Anh Kỳ tu sĩ nào cũng có thể làm được. Nơi này chỉ là nơi ở tạm thời của lão ma, thế nhưng lại bày ra một cấm chế phức tạp đến vậy. Cái này thật có chút kỳ quái!
Trong lòng hoài nghi như vậy nhưng Hàn Lập vẫn tiếp tục đi tới xuống phía dưới.
Chiều dài của thềm đá thực sự dài hơn Hàn Lập suy nghĩ, sau khi đi được khoảng vài trăm trượng nữa mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu tới đích. Cái này giống như là một cái động không đáy vậy.
Hàn Lập khẻ nhíu mày, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Nhưng ngay khi hắn đi tiếp một đoạn ngắn nữa thì bổng nhiên có một cổ linh khí đập thẳng vào mặt hắn.
Hắn kinh hãi, cước bộ theo bản năng dừng lại một chút.
Linh khí này đích thực tinh thuần vô cùng, tốt hơn nhiều so với cực phẩm linh thạch.
Sau khi hít một hơi sâu, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần. Bổng nhiên thân hình nhoáng lên một cái, rồi bắn về phía sau hơn mười bước.
Kết quả là chỉ cách đó vài bước, trên mấy bậc thềm đá, một chút linh khí cũng không tồn tại.
“Quả nhiên có chút trò hay!” Hàn Lập chậc chậc hai tiếng, thần sắc vẫn như thường.
Hắn liền đưa mắt nhìn tới phía kế cận đảo qua một cái, rồi khoát tay lên, đưa năm ngón tay hướng tới bức tường đá đánh thẳng tới.
Chổ đầu mấy ngón tay hàn quang chớp động, đám hắc thạch này giống như là đậu hủ, bị năm ngón tay này cấm sâu vào bên trong, rồi móc một đống đá đi ra.
Phía sau lớp đá màu đen giờ là một loại đá với màu xanh nhàn nhạt.
Hàn Lập co tay lại cúi đầu nhìn đám đá trong tay.
Thoạt nhìn thì thấy nó so với những viên đá bình thường cũng không có gì khác nhau.
Hai hàng lông mày Hàn Lập nhíu lên, năm ngón tay dùng lực bóp lại một chút.
Một góc của hòn đá bị bóp nát, bột phấn của đá rơi xuống.
Đồng thời cùng lúc đó lam mang trong mắt của Hàn Lập chớp động vận dụng thần thông của Minh Thanh linh mục.
“Đây là cái gì?” cuối cùng hắn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Ngay chổ mấy hòn máu xanh bị bóp nát thì có mấy đạo ngân sắc ở bên trong chớp động không thôi. Tất nhiên với loại chớp động này là do Hàn Lập vận linh lực quán chú lên mắt mới có thể nhìn ra được.
Mặc dù sau đó một lúc lâu hắn vẫn không biết mấy cái vật có màu bạc này là loại khoáng vật gì nữa, nhưng Hàn Lập cũng rõ được hơn phân nửa rằng, linh khí ở đây là bị mấy thứ này giam cầm vào sâu phía bên trong núi đá.
Điều này cũng giải thích rõ được tại sao linh thạch quặng mỏ ở đây lại không bị thượng cổ tu sĩ cùng với yêu thú phát hiện ra được.
Tìm ra được nguyên nhân rồi, Hàn Lập cũng không muốn mất thời gian, hắn liền đi xuống tiếp.
Bởi hắn nghĩ rằng nếu như ở đây đã xuất hiện ra tinh thuần linh khí như vậy thì có thể thấy Cực Âm cũng ở gần đâu đây mà thôi.
Quả nhiên, sau khi đi tiếp sáu bảy chục trượng nữa thì một luồng bạch quang ở một góc phía trước hiện ra. Hơn nữa còn ẩn hiện ra tiếng nói của con người.
Ở chổ của Cực Âm không lẽ còn có người khác?
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhưng mà lấy thần thông hiện giờ của hắn thì hắn cũng không lo ngại ai đang nói chuyện với Cực Âm Tổ Sư, bất kể tam cô lục đạo cũng chả có gì phải kiêng kị cả.
Hắn cũng không khách khí, thân hình nhoáng lên một cái, người lền xuất hiện tới cái góc đó.
Trước mắt hiện ra một cái cửa ra vào thạch thất, cửa đá chỉ khép lại, bên trong lộ ra bạch quang nhàn nhạt.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, ngón tay hướng cửa đá bắn ra, hai đạo kim quang giao nhau chợt lóe lên, cửa đá không một tiếng động đã bị chém thành bốn mảnh.
Bóng người chợt nhoáng lên một cái, Hàn Lập đã trực tiếp tiến vào trong thạch thất, đồng thời ánh mắt liếc qua rồi dừng lại ở một góc của thạch thất.
Nơi đó hiện có một gã tu sĩ vận hắc bào hai mắt dài nhỏ đang chắp hai tay sau lưng, miệng há hốc nhìn Hàn Lập, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Không phải là Cực Âm Tổ, thì còn là ai được chứ?
Mà ở phía trước người Cực Âm Tổ Sư ở chổ bãi đá đang huyền phù một đoàn âm hỏa màu đen đang bao một cái Nguyên Anh có màu vàng ảm đạm.
Cực Âm đang dùng âm hỏa tra tấn nguyên anh này. Trong thạch thất không còn có ai khác nữa.
“Hàn Lập!” sau khi giật mình, Cực Âm Tổ Sư liền nhận ra ngay Hàn Lập, trên mặt liền hiện ra vẻ mặt vui mừng.
Hắn là người có được Hư Thiên Đỉnh, chuyện này đến nay y vẫn không quên.
Lúc này Cực Âm Tổ Sư cũng không có suy nghĩ nhiều, tay áo run lên một cổ hắc sắc ma khí từ trong tay áo tuôn ra uốn éo vài cái liền biến thành một con cự mãng đen thui to đùng, lao thẳng tới chổ Hàn Lập đang đứng không xa.
Hàn Lập thấy vậy cười lạnh hắc hắc, một tay nhấc lên.
Trên cánh tay tiếng sấm vang lên, một tầng hồ quang to lớn hiện ra, kim quang rực rỡ, sáng chói cả mắt.