Giang Nghĩa cười khẩy: “Chú Triệu, đôi lúc có một số chuyện tuy rằng vì nguyên nhân này nọ có thể tha thứ được, nhưng cũng không thể vì vậy mà phạm phải sai lầm lớn.”
“Cậu có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi.”
Nói xong, Giang Nghĩa đi đến phòng tài chính.
Triệu Sơn Hà nhìn bóng lưng anh, luôn cảm thấy Giang Nghĩa đã biết được gì đó, nhưng cũng không chắc rốt cuộc Giang Nghĩa biết được gì, vô cùng ngờ vực.
Ông ta cũng đi theo lên đó.
Một đám người đứng trước cửa phòng tài chính.
Đinh Phong Thành cầm một quyển sổ sách cho cảnh sát xem, cảnh sát nghiêm túc kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì.
Đột nhiên, một viên cảnh sát khác nhìn thấy một quyển sổ nữa ở trên cái bàn trong góc.
“Đó là gì?”
Đinh Phong Thành liền thay đổi sắc mặt: “À, đó chỉ là sở thích cá nhân thôi, không có gì cả.”
“Sở thích cá nhân? Cho chúng tôi xem.”
“Không cần xem đâu, sẽ làm dơ hết mắt của các anh đấy.”
“Đừng nhiều lời! Đinh Phong Thành, nếu như anh không hợp tác với cảnh sát, chúng tôi lập tức đưa anh đi.”
“Đừng, tôi hợp tác là được thôi.”
Đinh Phong Thành vô cùng miễn cưỡng đưa quyển sổ trên bàn giống như một quyển sổ sách kế toán ra cho cảnh sát.
Triệu Sơn Hà đứng ở cửa lúc này đang căng thẳng đến đỉnh điểm.
Ông ta biết rằng, đó là quyển sổ sách giả, cảnh sát chỉ cần xem xong thì sẽ đưa Đinh Phong Thành đi, công ty cũng coi như xong luôn.