– Ta cưới chính là ngươi, cũng không phải cưới thái nãi nãi, nàng vui hay không vui, cùng ta có quan hệ gì đâu?
Thi Hiên Vi giải thích:
– Lão nhân gia nàng, dù sao cũng là trưởng giả trong tộc, đức cao vọng trọng, chúng ta cũng là hậu nhân của nàng. Nếu như nàng không vui mà nói, chuyện chúng ta đính hôn sẽ có lực cản rất lớn.
Giang Nam khẽ mỉm cười:
– Ngươi không gả cho ta, còn có thể gả cho người nào? Chẳng lẽ bọn họ không biết, ngươi đã bị ta đánh lên lạc ấn, biến thành nữ nhân của ta. Trong thiên hạ, chỉ cần ta nói đi ra, ai dám lấy ngươi?
– Không có đứng đắn, ngươi mới bị đánh lên lạc ấn!
Thi Hiên Vi nặng nề đẩy ra, từ trên chòi nghỉ mát đẩy xuống sườn núi, Giang Nam giản cánh tay ra, nắm ở bờ eo của nàng, Thi Hiên Vi kinh kêu một tiếng, bị hắn kéo theo.
Giữa không trung hai bóng người từ trên vách núi nhanh chóng rơi xuống, Giang Nam nằm ở trên thân thể mềm mại của nàng, làm cho nàng không cách nào bay lên.
Thi Hiên Vi kinh hoảng nói:
– Ngươi mau xuống, nơi này là Thi gia ta, ngươi không nên làm loạn… Ngươi sờ loạn nữa, ta liền tức giận!
Bá…
Thánh Quân thần thụ bay lên, vô số đạo thần hà gột rửa, bá bá bá nện ở trên người Giang Nam, đánh cho ánh lửa vẩy ra.
Ông!
Một ngụm Hóa Tiên Ngọc Bình bay lên, miệng bình ao hãm, truyền đến dẫn lực kinh người, chấn động một tiếng, đem Thánh Quân thần thụ thu vào trong bình. Thi Hiên Vi quát một tiếng, Hóa Tiên Ngọc Bình của Giang Nam liền không cách nào đem Thánh Quân thần thụ hoàn toàn nuốt vào, trong bình ngọc, căn tu thần thụ sinh trưởng, đem miệng bình ngọc này điền tràn đầy, tán cây ở ngoài bình chập chờn sinh tư, vô số cành bay múa, đem Giang Nam cuốn lấy kết kết thật thật.
Phía sau Giang Nam hiện lên một tòa Tạo Hóa Thần Lâu, thân hình bị kéo vào trong lầu, thần thụ cành lá bay múa, khúc khích bắn vào trong lầu, Thi Hiên Vi chợt cảm thấy những cành lá này mất đi bóng dáng của Giang Nam.
Sau một khắc Giang Nam từ phía sau nàng xuất hiện, Thi Hiên Vi khẽ cười một tiếng, vô số đạo văn xông ra, hóa thành vô số tinh cầu đóng băng, tạo thành Tinh Hà, đem Giang Nam đông lại.
Rầm…
Vô số Băng Phong Tinh Hà tinh cầu bị chấn nát, Thi Hiên Vi bước liên tục nhẹ lay động, cất bước đi lên Thánh Quân thần thụ, Giang Nam vọt tới, chỉ nghe một tiếng ầm vang, thần thụ rơi vào dưới đáy vách núi, vô số đạo Thần hà cùng linh khí nhũ bạch sắc bốc hơi, từ đáy cốc thật sâu hướng ra phía ngoài phun ra, lấp lánh tráng quan.
– Thật là người trẻ tuổi, nói chuyện yêu đương, nói nói liền vung tay!
Lâm Đoan Tôn Giả cùng mấy Thần Ma của Thi gia xa xa ngắm nhìn, chỉ thấy trong thâm cốc Thần hà lượn lờ, xem không rõ ràng, rối rít lắc đầu cười nói.
– Gốc thần thụ kia, chính là pháp bảo mà Thi gia cô gia đưa cho quận chúa?
Một kim giáp thần nhân lộ ra vẻ hâm mộ, cười nói:
– Nghe nói là Thần Chủ chi bảo, nếu như uy năng hết thảy trán phóng, có thể sánh ngang Thần Tôn chi bảo. Nếu có người đưa ta loại bảo vật này, ta cũng gả cho hắn.
Những Thần Ma khác rối rít cười to:
– Ngươi là nam nhân, ai dám lấy ngươi?
Lâm Đoan Tôn Giả đột nhiên nghiêm mặt nói:
– Nghe nói thái nãi nãi đã bày tế đàn, thượng đạt thiên thính, xin chỉ thị Thần Giới lão gia, vì quận chúa chọn lương xứng khác. Nếu ý chỉ của Thái lão gia hạ xuống, Giang giáo chủ chưa chắc có thể trở thành Thi gia cô gia a…
Những Thần Ma khác mặc nhiên, một người lắc đầu nói:
– Thái nãi nãi cùng phu nhân quan hệ vốn là hết sức không hòa thuận, minh tranh ám đấu rất nhiều năm, chuyện bực này, chúng ta vẫn là ít tham dự thì tốt hơn…
Trong thâm cốc, Thánh Quân thần thụ rung chuyển, không bao lâu âm thầm lặng lẻ không phát ra hơi thở, trên cây đã không có thân ảnh của Giang Nam cùng Thi Hiên Vi, mà ở trong nội bộ không gian thần thụ, Thi Hiên Vi toàn lực điều động lực lượng nội bộ thần thụ, trấn áp Giang Nam.
Cũng không lâu lắm, cô gái này rốt cục thúc thủ chịu trói, bị Giang Nam áp ở trên người, thở hồng hộc, u oán nói:
– Ta đánh không lại ngươi, chỉ có thể tùy ý Quân hái…