Ngọc Linh chân nhân ngồi xuống đưa tay ra hiệu cho Miêu Nghị cũng ngồi xuống, kỳ quái nói:
– Cư sĩ hình như rất hứng thú với chuyện trồng linh thảo?
Trong lòng Miêu Nghị thoáng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không sao cả nói:
– Cảm thấy hứng thú là một phương diện, mục đích khác là muốn tùy tiện học được một nghề, tương lai cũng dễ kiếm sống.
– Kiếm sống?
Ngọc Linh chân nhân ngạc nhiên.
Hai tay Miêu Nghị mở ra, dĩ nhiên nói:
– Vãn bối cũng không thể ỷ lại Chính Khí môn ăn uống chùa cả đời được, sau khi học được trồng linh thảo sẽ đặc biệt trồng linh thảo bán kiếm tiền sinh sống, đến lúc đó có linh thảo tiên đan mình dùng cũng không cần lo lắng nữa, có thể tự mình luyện chế.
Ngọc Linh chân nhân thật sự không biết nói gì, nghĩ thầm ngươi cũng nói chuyện dễ dàng quá, ngươi cho rằng trồng linh thảo cũng giống như trồng rau, tùy tiện tìm miếng đất là có thể trồng được sao? Nếu thật sự dễ như vậy chẳng phải khắp thế giới đều là linh thảo và tiên đan. Sau khi sững sờ trong chốc lát, khoát tay cười nói:
– Cái này tùy ngươi, lần này ta tới có một chuyện tìm cư sĩ thương nghị, cũng không biết có thích hợp hay không.
– Chưởng môn cứ nói đừng ngại, vãn bối rửa tai lắng nghe!
Miêu Nghị chắp tay.
Ngọc Linh chân nhân thoáng trầm ngâm, nói:
– Cư sĩ nguyện ở lại Chính Khí môn làm khách khanh?
– Khách khanh?
Miêu Nghị kinh ngạc, hơi có vẻ hồ nghi, hắn thật sự không nghĩ mình sẽ mãi ở lại Chính Khí môn.
Ngọc Linh chân nhân gật đầu:
– Đến lúc đó cư sĩ chẳng những có thể ở lâu ở Chính Khí môn, cũng không cần lo lắng đến vấn đề kiếm sống, bổn môn nguyện cung cấp cho cư sĩ đãi ngộ tu hành ngang hàng với đệ tử bổn môn. Thí dụ như cư sĩ hiện giờ là tu vi Hồng Liên thất phẩm, cứ trăm năm lại đạt được bảy viên Tiên Nguyên đan, hàng năm đạt được 136 viên Cố Nguyên đan, ngoài ra còn có những tài nguyên tu hành khác. Chỉ cần cư sĩ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của bổn môn, bổn môn cũng sẽ không trói buộc tự do của cư sĩ, ngày nào đó nếu cư sĩ muốn rời khỏi bổn môn, vậy thì vẫn có thể tự do rời đi.
Miêu Nghị không tin trên đời này có hảo sự miễn phí như thế, không khỏi hỏi:
– Không biết vãn bối có cái gì có thể cho Chính Khí môn ra sức?
Nếu không có lý do làm gì vô duyên vô cớ cho mình chỗ tốt.
Nói đến đây, Ngọc Linh chân nhân ít nhiều có chút ngượng ngùng:
– Cư sĩ đang chỉ điểm Bảo Ninh và Bảo Tín tu luyện?
– …
Miêu Nghị nhất thời hiểu ra, gật đầu nói:
– Vâng!
Ngọc Linh chân nhân cười nói:
– Nếu thích hợp…, cư sĩ có thể thuận tiện chỉ điểm thêm cho đệ tử bổn môn khác hay không?
Miêu Nghị cười nói:
– Kêu người khác tìm Bảo Ninh và Bảo Tín thỉnh giáo là được, cần gì phải làm phiền chưởng môn đi một chuyến.
Ngọc Linh chân nhân hỏi:
– Vậy là cư sĩ đồng ý?
Nếu Miêu Nghị chỉ điểm Bảo Ninh và Bảo Tín sẽ không trông cậy có thể giữ bí mật, chẳng qua không ngờ Chính Khí môn lại cũ kỹ như thế, chuyện như vậy còn muốn chạy tới trưng cầu đồng ý.
– Chưởng môn đã mở kim miệng, vãn bối dĩ nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh.
Miêu Nghị chắp tay đáp ứng.
Ngọc Linh chân nhân nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, cười cười gật đầu.
Sau khi hai người nói lời từ biệt, Miêu Nghị cũng trở về tiểu viện trong rừng trúc. Vừa rơi xuống trong tiểu viện, phát hiện Bảo Liên đang ở dưới mái hiên chờ hắn.
Phủi phủi bụi bẩn trên chiếc áo khoác Miêu Nghị kỳ quái nói:
– Có việc gì sao?
Bảo Liên nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy toàn thân bẩn thỉu, hỏi:
– Ta đi nấu nước tắm rửa cho cư sĩ.