Triệu Sơn Hà vừa sợ vừa giận, toàn thân run rẩy nói: “Đinh Hồng Diệu, mày đúng là cầm thú, không bằng con heo con chó!”
Đinh Hồng Diệu nhún vai.
“Hai lựa chọn.”
“Một, nhận 3 tỷ và giúp tôi làm việc, tối nay vợ con chú có thể về nhà an toàn.”
“Hai, trên thời sự ngày mai sẽ đưa tin một phụ nữ trung niên đã bị bọn côn đồ sát hại dã man trên đường đón chồng đi làm về, và đứa con trai nhỏ của bà ta cũng bị sát hại tàn nhẫn.”
Đầu óc Triệu Sơn Hà sắp bốc hoả hồ đồ luôn rồi, những lời này của hắn ta làm cho ông không biết làm sao, thậm chí không biết nên ứng phó như thế nào.
Uy hiếp, hăm doạ.
Ông ấy không bao giờ tưởng tượng được rằng đường đường là gia chủ nhà họ Đinh lại dùng những thủ đoạn đê hèn như vậy.
Thực ra cũng không có gì lạ cả.
Miễn là có thể đạt được mục đích, trước giờ Đinh Hồng Diệu luôn không từ thủ đoạn.
Đừng nhìn trên mặt Đinh Hồng Diệu đang nở nụ cười, trên thực tế, mỗi lời anh ta nói đều đâm vào tim của Triệu Sơn Hà, khiến cho Triệu Sơn Hà không thể bước ra ngoài.
Ông ấy giận dữ bước trở về, đập mạnh vào bàn, phẫn nộ gầm lên: “Đinh Hồng Diệu, nếu mày dám động đến một sợi tóc của vợ con tao, tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày ngay lập tức!”
Đinh Hồng Diệu nhún vai: “Được thôi, vậy chú gọi cảnh sát đi. Nếu chú báo cảnh sát, tôi có thể đảm bảo rằng vợ con chú ngay cả cọng tóc cũng không còn. Chú đưa tôi vào tù, được hai năm tôi lại ra, còn chú lại mất đi người thân, lại còn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chú Triệu, chú tự lựa chọn đi.”
Người không biết liêm sỉ, thiên hạ vô địch.
Đinh Hồng Diệu không biết liêm sỉ đến cực điểm, đối mặt với người không biết xấu hổ như thế này, có thể làm gì anh ta?