“Ngũ đệ cùng Hàn Trì biểu đệ cũng tương thân tương ái, mẫu hậu trước sau không cho phép bọn họ ở bên nhau. Nếu Từ Từ vào cung chẳng phải là vi phạm ước nguyện ban đầu của mẫu hậu sao.”
Tiêu Thu Nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:
“Trẫm cũng biết cho nên mới không có lập tức đáp ứng Duệ Nhi. Nhưng mà ……”
Dừng một chút, ngay sau đó lại nói:
“Những thứ của Duệ Nhi hết thảy đều là chúng ta cho, đây là lần đầu tiên nó nói mong muốn của mình.”
Khương Hoàng hậu không mở miệng vì ý thức được dù mình nói cái gì cũng đều vô dụng, Hoàng đế đã quyết định.
Ngày hôm sau, Khương Hoàng hậu ra cung, đi gặp Tiêu Thu Thần.
Sau đó Tiêu Thu Thần vào cung xin diện kiến, Tiêu Thu Nhiên cũng biết vì sao hắn tới gặp mình.
“Thu Thần, trẫm thực xin lỗi……”
Tiêu Thu Thần hơi nhướng mày.
“Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng huynh nếu muốn Từ Từ tiến cung, thần đệ không nói được gì. Nhưng hoàng huynh có nghĩ tới hoàng tẩu vì cái gì kiên quyết phản đối hôn sự này không?”
Long Kỳ Nhiệm tiến cung làm Thái tử Nội quân đối với Tiêu Thu Thần cùng Long Kích khẳng định không phải chuyện tốt. Bọn họ chỉ có một đứa con trai, văn võ song toàn chí hướng cao xa chỉ sợ bản thân hắn cũng không muốn tiến cung, huống chi người hắn thích cũng không phải là Tiêu Duệ.<HuynHn786>
Nhưng thật ra Khương Hoàng hậu cũng biết rõ Tiêu Duệ thích Long Kỳ Nhiệm từ nhỏ, cũng không phải không thương con mà không hy vọng Long Kỳ Nhiệm tiến cung. Vì Khương Hoàng hậu nhận thấy Long Kỳ Nhiệm tiến cung đối với Tiêu Duệ không phải chuyện tốt, đây mới là nguyên nhân Khương Hoàng hậu phản đối.
Tiêu Thu Thần vừa dứt lời, Tiêu Thu Nhiên hơi hơi nhăn mày lại. Hoàng hậu vì cái gì không muốn đáp ứng yêu cầu của con mình.
Thấy Tiêu Thu Nhiên không nói gì, Tiêu Thu Thần nhướng mày cười nói:
“Hoàng huynh, muốn thần đệ nhắc nhở hay không?”
“Đệ nói……”
“Hoàng huynh muốn Thái tử có được người mình yêu, nhưng hoàng tẩu muốn Thái tử có tất cả ……”
Tiêu Thu Thần nói tới đây dừng lại, qua một lát mới gằn từng chữ chậm rãi nói:
“Đây là giang sơn của Thái tử.”
“Đệ nói cái gì!”
Tiêu Thu Nhiên bỗng nhiên cất cao giọng, biểu tình trở nên vô cùng lạnh lùng. Đa số thời điểm, Tiêu Thu Nhiên coi như là một Hoàng đế ôn hòa, nhưng một khi nghiêm túc lên ánh mắt rất sắc bén.
Tiêu Thu Thần cúng không sợ Hoàng đế, đối diện ngạo nghễ nói:
“Đệ muốn nói, huynh muốn cho giang sơn hay là muốn thành toàn tình yêu cho Thái tử?”
“Nói bừa!”
Tiêu Thu Nhiên tức giận, đánh thật mạnh vào mặt bàn trước mặt.
“Hoàng huynh, đây đều là sự thật. Đợi khi chúng ta trăm năm, Duệ Nhi không phải đối thủ của Từ Từ.”
Tiêu Thu Thần quá hiểu con mình, để nó là thần tử của Tiêu Duệ khẳng định là đủ tư cách. Nhưng để nó kết phu phu với Tiêu Duệ, hậu quả khó nói trước.
“Thu thần, đệ nói như vậy, không sợ ta đối với Từ Từ làm cái gì sao?”
“Hoàng huynh đã bao dung cho ta, sao không bao dung cho Từ Từ, với lại nó không họ Tiêu.”
Về điểm này Tiêu Thu Thần vẫn tự tin.
“Còn nữa, huynh thật đối với Từ Từ làm cái gì, người đầu tiên hận huynh cũng không phải là ta.”
Tiêu Thu Nhiên thở dài, dựa lưng vào ghế, khẽ cười nói:
“Thần Thần, đệ thật đúng là làm khó trẫm.”
Tiêu Thu Thần nói chỉ đó là một khả năng, nhưng Tiêu Thu Nhiên không chấp nhận được khả năng này phát sinh, càng không thể tự mình cho khả năng như vậy có cơ hội phát sinh.
“Ai làm khó Nhị ca đâu, ta thương huynh còn không hết”
Tiêu Thu Nhiên giơ tay xoa xoa thái dương, lắc lắc đầu cười khổ.
Tiêu Thu Thần thấy thế quan tâm hỏi:
“Hoàng huynh có phải lại đau đầu hay không?”
“Không có việc gì, là do xem tấu chương nhiều thôi.”
“Thái tử tuổi tác không nhỏ, hoàng huynh hà tất phải tự làm, việc nhỏ việc vặt vãnh ném cho hắn luyện tập đi.”
Tiêu Thu Thần đi đến giúp Tiêu Thu Nhiên xoa huyệt Thái Dương.
“Thu Thần, khi nào thì xuất phát?”
Nam Dương cục diện vừa mới mở ra, chỉ dựa vào một mình Long Kích chống đỡ cũng quá vất vả. Tiêu Thu Thần nghĩ nghĩ, không quá xác định mà trả lời:
“Mấy ngày nữa, cụ thể còn chưa có định được, Từ Từ dường như không muốn đi.”
Tình cảm của Từ Từ và Dung Dung đã sâu đậm ai cũng vui mừng, nhưng Nam Dương cách Thượng Kinh quá xa, còn có rất nhiều vấn đề phải giải quyết.<HunhHn786>
“Nếu Từ Từ chưa muốn đi, đệ để nó ở Thượng Kinh giúp trẫm thì như thế nào?”
Tiêu Thu Thần do dự hạ rồi gật đầu nói:
“Hoàng huynh để mắt Từ Từ, đó là vinh hạnh của nó.”
Từ ngày ấy bị gọi đi hỏi chuyện, Tiêu Duệ liền lâm vào cảm xúc lo lắng. Một mặt, hắn cảm thấy yêu cầu của mình quá tùy hứng, phụ hoàng không có khả năng đáp ứng. Mặt khác, phụ hoàng chậm chạp không có trả lời, lại càng làm Tiêu Duệ thêm hi vọng.
Nhưng cuối cùng Hoàng đế lại hạ chỉ tứ hôn cho Long Kỳ Nhiệm cùng Ân Dung trước khi Tiêu Thu Thần lên đường về Nam Dương.
Tiêu Duệ không rõ tâm tư phụ hoàng vì sao thay đổi nhanh như vậy, thật không phù hợp với phong cách làm việc bình thường. Tiêu Duệ cũng không có đi hỏi lý do, phụ hoàng làm việc luôn có lý của mình có hỏi cũng hỏi không được.
Long Kỳ Nhiệm không tiến cung, nhưng việc chọn Thái tử phi lại rất cần thiết. Tiêu Duệ đối với việc này chẳng hề để ý, chỉ nói sẽ theo ý phụ hoàng cùng mẫu hậu. Phu thê Hoàng đế thấy Tiêu Duệ thật sự không hứng thú, liền gác lại việc tuyển Thái tử phi, chỉ chọn một Lương viện vào Đông Cung hầu hạ.
Tiêu Duệ đối với việc này không có ý kiến. Thái tử phi cũng được, Lương viện cũng thế, không có khác nhau, đúng hạn đếm thực hiện nghĩa vụ là được.
Cố An Chi mới đầu nghe nói Long Kỳ Nhiệm cùng Ân Dung được tứ hôn, trong lòng có chút mừng thầm. Nhưng sau đó không lâu, Khương Hoàng hậu đã chọn cho Tiêu Duệ một Lương viện. Điều này làm cho Cố An Chi ý thức được mình cần phải chủ động bằng không dù không có Long Kỳ Nhiệm, hắn cũng không có cơ hội.
Cảnh Cùng năm thứ mười tám, Hoàng đế luôn luôn khoẻ mạnh đột nhiên bị bệnh, cả triều văn võ đều lo sợ. Thái tử quá trẻ, cũng không có kinh nghiệm, có cái gì sơ xuất hậu quả không dám tưởng tượng.
Cũng may nhờ Thái Y Viện tận tâm chữa trị, Hoàng đế cũng khôi phục.
Hoàng đế khỏi bệnh xong, một lần nữa nhắc tới chuyện chọn Thái tử phi. Lúc này, không phải Khương Hoàng hậu thu xếp, mà là Hoàng đế tự mình chọn lựa. Cố An Chi là người đầu tiên được triệu kiến, cái này làm cho toàn bộ Cố gia cảm thấy kinh ngạc.
Cố An Chi lại không có cảm thấy kinh hỉ, tận đáy lòng dâng lên bất an. Hắn mơ hồ ý thức được sự tình này không phải đơn giản như vậy.
Tâm tình thấp thỏm bất an, Cố An Chi tới ngự thư phòng diện thánh. Dù đã làm thư đồng cho Tiêu Duệ nhiều năm, gặp Hoàng đế không biết bao nhiêu lần, nhưng không có khẩn trương như lần này.
“Trẫm không nói nhiều. An Chi, trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, nguyện ý làm Nội quân của Duệ Nhi không?”
Hoàng đế giọng nhẹ nhàng, sắc mặt thoạt nhìn cũng không phải thực tốt.
Cố An Chi cúi đầu, trong lòng sợ hãi càng nhiều, bình tĩnh nói:
“Thần nguyện ý.”