“Nếu vậy Dung gia cũng xem như là nhà vợ ông rồi. Tại sao Dung Lạc lại nhắm đến con chứ. Nữ nhân đáng hận đó..”
Ông Hạ nghiêng đầu, một tay đưa ra cầm lấy tách trà nóng hổi, uống một ngụm rồi trầm ổn nói:
“Ta cũng nghĩ không ra. Dung Lạc là tuyệt thế thiên tài. Tác phong hành sự có chút kì quái, ta không ngờ thế hệ sau này của Dung gia lại sinh ra một nữ nhân mạnh mẽ như vậy. Thủ đoạn tàn nhẫn lại vô cùng chấp nhất. Chỉ mong nó hết hứng thú với con, nếu không — không chết không từ bỏ đâu.”
Hạ Nhi hít một hơi thật sâu. Trong đầu hơi rối rắm nên cau mày, rời khỏi người ông Hạ, ỉu xìu thất thiểu:
“Con bây giờ nghe tới tên nữ nhân đó là hãi hùng khiếp vía. Sợ đến mức không dám chạy loạn luôn. Con lên phòng đây. Buổi trưa còn phải đến trường.”
“Đi đi.”
Hạ Nhi xoay người chạy lên cầu thang.
Ông Hạ nhìn theo bóng lưng Hạ Nhi, ánh mắt sáng quắc liếc tới Lam Thất đang đứng ở cửa.
“Lam Thất! Bảo vệ con bé tốt vào.”
“Vâng!” Lam Thất trầm giọng cúi đầu nói.
Trường Đại Học B.
Trong trường vừa có một giảng viên trẻ tuổi xinh đẹp đến đảm nhiệm chuyên khoa lịch sử mỹ thuật.
Hạ Nhi lại cực kỳ hứng thú với khoa mỹ thuật hội hoạ. Vì thế từ lâu đã theo học chuyên ngành lịch sử hội hoạ để trao dồi kiến thức.
Trường Đại Học B để cho sinh viên tuỳ chọn môn học mình yêu thích, dù sao cũng là một trường đại học đào tạo nên những người thừa kế, toàn cậu ấm cô chiêu không có gì ngoài điều kiện.
Hạ Nhi chống cằm nhìn nữ nhân phong tao xinh đẹp đến cực hạn, phong cách đậm chất cổ điển, gọn gàng lại không kém phần yêu mị đang đứng trên giảng đường một cách nghiêm trang.
Nghiên Nghiên — thuộc hạ của Dung Lạc.
Cô nhớ rõ vị mỹ nữ yêu kiều bá mị này.
Nữ nhân có khuôn mặt yêu dã mị hoặc, trông thì vô cùng nhỏ tuổi, khuôn mặt non nớt như thế lại chính là một giảng viên — chuyên ngành Lịch sử mỹ thuật.
Hạ Nhi trong lòng muốn chửi thề.
Một trường đại học dành cho quý tộc.
Nhưng cũng không thể đi cửa sau bước vào như thế nha.
Nhìn Nghiên Nghiên đang cười đến vui vẻ nhìn cô.
Hạ Nhi đen cả mặt.
“Hạ Nhi! Chào.” Nghiên Nghiên đưa tay lên vẫy nhẹ ôn hoà nói.
Hạ Nhi muốn khóc. Cô không hiểu tại sao nữ nhân nhìn có vẻ còn nhỏ hơn cô này lại là giảng viên chuyên ngành cô thích nhất.
Hạ Nhi quay đầu nhìn bạn học trong lớp mỹ thuật đang nhìn cô không chớp mắt, hít sâu một hơi, khoé môi cong nhẹ cười đến cứng ngắt nói:
“Chào…cô.”
Nghiên Nghiên gật nhẹ đầu, cười đến yêu dị tao nhã, quay lưng lại bắt đầu bài giảng của mình về tư duy mỹ thuật, phong cách sáng tạo nên các bức tranh nổi tiếng.
Hạ Nhi nghe một lúc lâu liền trợn tròn mắt, cô có chút tin tưởng nữ nhân này thật sự chính là có học thức uyên thâm về lịch sử mỹ thuật, tư thái cùng phong cách trình bày trôi chảy kia, rõ ràng hơn hẳn giáo sư giảng dạy cô từng học.
Nghiên Nghiên phân tích cái nhìn tổng quan về các trường phái nghệ thuật đến rõ ràng tỉ mỉ. Kiến thức, nền tảng và tư duy về mỹ thuật cực kì thông thái. Hạ Nhi chống cằm chăm chú nghe.
Mặc kệ chuyện nữ nhân này là thuộc hạ của Dung Lạc.
Cô ta thật sự có bản lĩnh về hội hoạ.
Hạ Nhi không tiếng động thở dài công nhận điều đó.
Hạ Nhi bước ra khỏi lớp học, muốn về Khối A tìm Lương Hạ, lại bị bóng dáng đỏ rực lách người chặn lại.
Nghiên Nghiên còn chưa kịp bước tới, Lam Thất từ phía sau liền xuất hiện đứng chắn trước mặt Hạ Nhi.
“Nghiên tiểu thư! Xin cô cách xa một chút.” Giọng Lam Thất âm trầm lạnh lẽo.
Nghiên Nghiên nhìn thấy Lam Thất, chân mày lá liễu xinh đẹp hơi chau lại, nghiêng đầu nhìn Hạ Nhi đang thản nhiên đứng phía sau, cười đến yêu dị nói:
“Vì muốn bảo vệ cô mà không tiếc điều động thiếu gia Lam gia nha. Bỗng dưng đi theo làm vệ sĩ cho một nữ nhân. Lam Thất! Không thấy uỷ khuất sao?”
Lam Thất cười lạnh, một chút ý tứ trả lời cũng không có.
Hạ Nhi không tiếng động liếc nhìn Lam Thất, sau đó liền xoay người rời đi.
“Hạ Nhi! Dung Lạc vì cô mà không màng cả tính mạng cũng muốn có được cô. Dung phu nhân đã nhận định là cô rồi. Cô không thể thoát được đâu.” Nghiên Nghiên lạnh giọng lớn tiếng nói.
Hạ Nhi không thèm để tâm, cước bộ không nhanh không chậm hướng tới khu khối A.
Lam Thất liếc nhìn Nghiên Nghiên đang khoanh tay cười cợt nhã, hừ lạnh xoay người đi theo Hạ Nhi.
_____
Trong trường Đại Học B đang có một tin đồn.
Hạ Nhi — nữ thần lạnh lùng của khối A hiện tại đi học phải mang theo cả vệ sĩ bên người.
Trường học lại không hề có ý cấm cản, hiệu trưởng trông thấy Lam Thất còn cúi đầu chào một tiếng.
Lam Thất — vẻ ngoài vô cùng chói mắt, khuôn mặt lãnh đạm điềm tĩnh, rước đến một đống lớn nữ nhân yêu thích.
Trước cửa lớp khối A, thỉnh thoảng lại có vài nữ sinh không nhịn được tiến lên làm quen. Lam Thất lại vô cùng lạnh lùng, coi những nữ nhân lượn qua lượn lại xung quanh là không khí ruồi bọ, vài nữ nhân dai dẳng nhào tới muốn tạo cơ hội đều bị khuôn mặt âm trầm tàn khốc ấy doạ cho khóc lóc bỏ chạy.
Hạ Nhi ngồi trong lớp nhìn thấy lại có nữ sinh khoa thanh nhạc bị Lam Thất doạ đến bật khóc liền quay sang Lương Hạ nói:
“Tớ không thích kiểu bị theo sát như vậy chút nào. Làm gì cũng không thoải mái.”
Lương Hạ cắt những bông hoa nhỏ gắn lên cuốn sổ nhân sinh của mình, vừa làm vừa chu môi cười khẽ:
“Cậu nên ngoan ngoãn chấp nhận đi.”
Hạ Nhi hừ nhẹ, nằm dài trên bàn, mái tóc nâu dài xoã lung tung khắp nơi, đôi mắt hổ phách chớp động hơi buồn ngủ muốn nhắm lại.
An Tranh từ ngoài cửa đi tới, lướt qua nơi Lam Thất đang đứng, cước bộ hơi dừng lại một chút.
Sau đó chậm rãi đi vào trong, tới bên cạnh Hạ Nhi liền tao nhã ngồi xuống, tay đưa lên chống cằm nghiêng đầu nhìn nữ nhân biếng nhác đang thở đều đều an tĩnh ngủ.
Khuôn mặt nữ nhân như thiên sứ vô cùng mỹ lệ, rèm mi dài lại dày y hệt cánh phượng, dưới ánh nắng buổi chiều nhàn nhạt chiếu vào, từng sợi lông mi rung động tạo nên bóng đen huyền ảo lại mơ hồ, ngũ quan điềm tĩnh lại diễm lệ trên khuôn mặt non mịn trắng nõn như bạch ngọc, đẹp không sao tả siết.
Ánh mắt An Tranh hiện lên chút kinh diễm, bàn tay thon dài tinh xảo không tự chủ được vươn ra.
“Cậu sẽ bị cậu ấy đánh.” Lương Hạ liếc mắt một cái nhỏ giọng nói.