Hiện giờ, phòng thí nghiệm này lại có ba đài dụng cụ với các chức năng trong mơ của hắn.
Đài dụng cụ thứ nhất, phân tích dược tính mọi vật. Nghĩa như tên, chuyên về phân tích dược tính, có thể phân tích dược tính của mọi loại thảo dược, trong thuốc pha chế sẵn, thuốc tây, vi khuẩn, khoáng vật,… Đồng thời còn có thể điều phối thuốc dựa theo dược tính của dược vật hiện có và bệnh trạng người bệnh.
Đài dụng cụ thứ hai, máy quét cơ thể sống. Chẳng những có thể rà quét ra các loại đồ hình (như điện não đồ, điện tâm đồ…)và số liệu kỹ càng tỉ mỉ cho bất luận cơ thể sống nào, mà còn có thể dựa theo lý luận trong Trung y để phân tích cơ thể người, thống kê lại tình trạng vận hành khí huyết của người được quét, tìm ra ổ bệnh, bao gồm cả những nơi bị tụ máu và khí huyết vận hành bất thường.
Đài dụng cụ thứ ba là cái hắn thích nhất, có thể cho hắn thí nghiệm giả lập, trong đó bao gồm cả việc thay đổi và chỉnh sửa gien, cắt bỏ một bộ phận nào đó của sinh vật, tăng thêm dược vật vào thuốc và để sinh vật giả lập thử nghiệm, sau đó quan sát phản ứng. Có đài dụng cụ giả lập này, hắn có thể giảm bớt tỉ lệ sai số khi thí nghiệm cơ thể sống trong thực tế, còn có thể giúp vật thí nghiệm ít chịu khổ hơn một chút.
Giới thiệu tỉ mỉ làm hắn tăng thêm một ngàn điểm cặn bã, nhưng Nghiêm Mặc không cảm thấy đau lòng chút nào, bởi vì tăng giá trị cặn bã ở chỗ này sẽ không phải nhận trừng phạt, hắn như quên mất giá trị cặn bã khó giảm cỡ nào, cho dù tùy tiện dùng một đài dụng cụ cũng phải tăng thấp nhất một trăm điểm, hắn cũng không để bụng, hào hứng sờ soạng hết tất cả dụng cụ trong này một lượt.
Chờ khi Nghiêm Mặc cảm thấy đói khát rồi rốt cuộc mới nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, lúc hắn nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm, một đêm đã qua, trời bên ngoài đã sáng.
Nghiêm Mặc vừa mở mắt liền cảm thấy khó thở.
Có người dùng tay ôm chặt lấy hắn, tựa như muốn siết chết hắn vậy.
“Hic, lỏng tay một chút, thở không nổi!”
Nguyên Chiến trợn đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người trong lồng ngực: “Cả tối qua cậu chạy đi đâu?”
“A?” Nghiêm Mặc còn chưa kịp phản ứng lại.
“Cậu biến mất! Có phải Tổ Thần triệu cậu đi không?” Nguyên Chiến một đêm không ngủ, vừa lo vừa giận, nên sắc mặt hắn thoạt nhìn rất không xong, hai mắt hằn đầy tơ máu, môi khô khốc tới nứt cả ra, khóe miệng còn có một vết rộp.
“Sao nghe cứ như tôi đã chết không bằng.” Nghiêm Mặc nói thầm, sau đó ‘ngao’ lên một tiếng, xương hắn muốn gãy rồi.
“Tôi chưa chết, cậu dám chết thử xem!” Nguyên Chiến ngang ngược vô lý gầm nhẹ.
Nghiêm Mặc quăng cho hắn một cái nhìn xem thường, sau một đêm, hắn cũng khôi phục lại rồi, dung mạo từ một ông già lại lần nữa biến thành thiếu niên, chỉ là tóc vẫn bạc, chứng tỏ quá trình trừng phạt vẫn còn.
“Buông tôi ra! Tôi sắp chết đói rồi.”
“Cậu nói cậu đi đâu trước! Vì sao lại đột nhiên biến mất?” Nguyên Chiến không chịu buông, còn cố ý ôm chặt thêm chút nữa.
Nghiêm Mặc bị siết chịu không nổi, đá đá chân: “Không thở được, anh buông ra đi rồi tôi nói.”
Nguyên Chiến thấy hắn bị siết đến nước mắt cũng chảy ra rồi, lúc này mới có lòng từ bi thả lỏng tay một chút.
Nghiêm Mặc nhịn không được thở dốc, thuận tay xoa xoa khúc xương đáng thương của mình: “Tổ Thần tìm tôi có chút việc, là việc gì thì không thể nói với anh.”
“Về sau cũng sẽ như vậy? Tổ Thần sẽ lại đột nhiên triệu hoán cậu? Cậu đến thần điện của Tổ Thần?”
“Ừ.” Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, cũng cảm thấy chuyện tối hôm qua mình làm thật sự quá mức bất cẩn, nếu không phải Nguyên Chiến, đổi thành những người khác, hắn đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, thật không biết sẽ gây ra vụ lộn xộn gì.
Nếu việc này xảy ra dưới mắt người Nguyên Tế, lão tư tế ngứa mắt hắn kia mà biết, nói không chừng hắn sẽ bị lão tìm cái lý do hiếm lạ nào đó mà ép Nguyên Chiến phải bắt hắn lại rồi thiêu sống.
“Sau này tôi mà đi thì sẽ nói trước cho anh biết.” Nghiêm Mặc suy xét đến sự an toàn của bản thân về sau, nên nói trước cho Nguyên Chiến biết.
“Cậu giỏi quá ha!” Sắc mặt Nguyên Chiến lạnh như băng, trong giọng nói chứa đầy phẫn nộ.
Nghiêm Mặc bảo hắn buông mình ra, lấy một thứ trong túi da thú của mình xuống, duỗi eo, lười biếng nói: “Cho đó.”
Nguyên Chiến ngẩng đầu, khó hiểu nhìn dao giải phẫu Nghiêm Mặc đưa cho, tư tế đại nhân của hắn chịu cho hắn con dao bảo bối này?
Nguyên Chiến còn chưa kịp vui vẻ, thì nghe thấy: “Cho anh cạo râu đấy, nhìn cái mặt của anh kìa, đây mà là mười tám ấy hả, nói là ba mươi tám cũng có người tin!”
Buổi sáng, có người đưa nước và thịt nướng tới cho bọn hắn, nhưng Nguyên Chiến không ăn, hắn dùng nước để cạo râu, vừa cạo vừa cảnh cáo Nghiêm Mặc: “Ngoại trừ tôi, ngay cả những thức ăn nước uống mà Đại Hà và Thảo Đinh đưa cho cậu, cậu cũng đừng động vào.”
“Sao vậy?” Nghiêm Mặc ngẩng đầu, hắn đã đói đến mức bụng dán lưng rồi: “Lão tư tế kia lại muốn tác quai tác quái cái gì nữa hả?”
Nguyên Chiến đoán ý của hắn, hiểu ra liền nói: “Tù trưởng chuẩn bị dẫn người đánh giết trở về trong hôm nay, bọn họ muốn đoạt được núi muối luôn, tiêu diệt tộc Trệ, còn muốn tôi đi cùng bọn họ. Lão tư tế lại nói với tù trưởng, để cậu và bọn Thảo Đinh ở lại chăm sóc người bị thương.”
“Ồ?” Nghiêm Mặc đã sớm đoán được lão tư tế sẽ không chịu ở yên, có điều, không ngờ lão lại to gan như vậy, nghĩ ra cái chủ ý thế này, không khỏi buồn cười: “Sao lão chắc chắn là tôi sẽ đồng ý ở lại trị liệu cho người bị thương của bọn họ?”
“Lúc sáng, tù trưởng phái người tới nói cho tôi biết, ông sẽ để lại hai trăm người, bao gồm cả những người bị thương trong khe núi không thể đi theo, nếu cậu chữa trị hết, họ sẽ là của cậu.”
“Nói cách khác, một khi họ rời đi, người ở lại trong khe núi đều là người của tôi?”
“Ừ.”
“Hai trăm người này đừng nói đều là tù binh tộc Trệ và tộc Hách Lạp nha?”
Nguyên Chiến sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, cười dữ tợn: “Lão tư tế muốn như vậy đấy. Nhưng có tôi ở đây, kẻ nào dám? Ai cũng biết, nô lệ sau cuộc chiến phải đổi cho tộc khác, nô lệ là người bị diệt tộc, không thể giữ kẻ thù của bộ lạc lại.”
“Vậy còn tạm được.” Nghiêm Mặc cũng không có siêng đi thuần hóa mỗi một kẻ hận mình, hắn muốn nhân thủ là vì phát triển, chứ không phải để tìm phiền toái.
“Tôi đã nói với tù trưởng, bảo ông ấy hỏi người trong bộ lạc trước, xem ai nguyện ý ở lại, chút nữa chúng ta ra ngoài là biết.”
“Vậy anh tính toán thế nào? Anh có muốn trợ giúp bộ lạc Nguyên Tế đoạt được núi muối không?”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Như vậy sẽ thành chủ động giết chóc, chẳng phải cậu nói làm thế Tổ Thần sẽ trừng phạt cậu sao? Tôi chỉ đáp ứng với tù trưởng, tôi sẽ cố thủ tại chỗ ở của bộ lạc Nguyên Tế, nếu có người nhân cơ hội tấn công bộ lạc, tôi sẽ giết chết chúng. Còn cậu, tôi cũng đã nói với bọn họ, tôi là người thủ hộ của cậu, muốn ở lại, tôi và cậu sẽ cùng ở lại, phải đi, tôi và cậu cùng đi, tôi sẽ không rời khỏi cậu.”
Làm sao hắn có thể rời khỏi tư tế đại nhân của mình? Không nói đến việc lão tư tế đang tìm cách xử lý Mặc, nếu hắn không ở cạnh Mặc, lỡ đâu Mặc dẫn theo đám người kia chạy trốn, tìm một chỗ thành lập bộ lạc mới thì hắn biết làm sao bây giờ? Tư tế đại nhân của hắn không chỉ một lần nói muốn đi ra ngoài đâu.
Nghiêm Mặc chưa kịp nói gì, thì bên ngoài lại có người tới gọi, bảo tù trưởng mời bọn họ qua.