Diễm An An dám chắc là cái tên này hiện tại không bình thường làm cho cô càng sợ hãi việc như lúc trước sẽ sảy ra, Diễm An An ôm đứa nhóc vào lòng và co rụt thân thể vào một góc miệng nhỏ hoảng hốt nói lớn.
” Em thật sự không biết, em không biết thứ tình cảm mà trước kia anh nói là cái gì cả. Anh đừng tức giận như thế, nếu anh muốn như thế nào thì có thể dạy em được không ? Em sẽ làm theo lời anh mà .”
Giọng nói yếu ớt vang lên đây là Diễm An An nói thật trước giờ cô luôn lạnh nhạt có chút phũ phàng với người khác làm sao biết được tình cảm là thứ gì cơ chứ, với lại từ nhỏ đến lớn cô luôn sống trong bất công trong gia đình tìm mọi cách để thoát khỏi nào để tâm đến chuyện tình nam nữ cơ chứ.
Lạc Tu Minh thấy được dáng vẽ nhỏ bé kia của Diễm An An đang ôm lấy đứa nhóc ngồi co ro một góc thân thể còn có chút rung rẩy ánh mắt nhìn hắn đầy kiêng kỵ , giây phút này làm cho Lạc Tu Minh như tỉnh lại từ trong ảo mộng có lẽ bản thân đã quá yêu Diễm An An nên mới điên cuồng mong muốn tình cảm của cô đáp lại mà chẳng để ý đến cảm xúc gì cả.
Nhưng hiện tại bản thân hắn biết Diễm An An trước giờ luôn không bình thường càng chẳng có nhận thức được cái tình cảm gì đáng nói cả, vậy nên Lạc Tu Minh lướt đến bên cạnh Diễm An An đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia của cô.
Thân thể Diễm An An rung rẩy vì hành động này của hắn những dây thần kinh căng thẳng đến cực điểm, Lạc Tu Minh mở miệng an ủi Diễm An An nói.
” Em đừng lo lắng nữa anh sẽ không ép buộc em phải có những thứ tình cảm kia với anh, em hứa là cả đời này phải ở bên cạnh anh có được không ?”
” Phù…phù…”.
Diễm An An thở phào một hơi nhẹ nhỏm khi thấy hắn đã bình thường như trước, nghe câu hỏi của hắn như thế Diễm An An cũng chẳng thấy gì là khó khăn nên bình thản đáp.
” Được nếu như anh không đánh em, thì cả đời này An An đều ở bên cạnh anh.”