Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn ho khan một tiếng, cũng mở miệng nói:
– Những thứ này vẫn chưa hẳn là mấu chốt của thắng bại. Như Huyền Linh đã nói, đánh nhau cùng với đội quân của cả một quốc gia, Bột Châu quận mạnh mấy chũng chưa chắc có thể chống nổi. Mấu chốt của thắng bại lần này không nằm ở Bột Châu quận mà là ở tnhững oan tính khi tham gia bình phản của bảy đại thế gia!
Hàn Huyền Xương gật đầu:
– Cha nói không sai, bảy đại thế gia tạo thành liên quân bình định phản loạn chưa chắc mỗi quân đều sẽ xuất toàn lực. Tuy toàn bộ cả bảy đại thế gia bao gồm Hàn gia ta đều muốn đem hai nhà Diệp Ngô diệt trừ tận gốc, nhưng nào có nhà nào nguyện ý đem hết toàn lực không tiếc thương vong đâu? Quân của các thế gia phần lớn là con em gần xa trong tộc, là máu thịt, là căn cơ, nếu như vì hành động tiểu trừ lần này mà tổn thất quá lớn, ai dám đảm bảo rằng nhà mình không là đối tượng tiếp theo?
Đại tông chủ khóe miệng lộ ra nét cười, nói:
– Không sai, bảy đại thế gia lần này xuất binh là không giả, nhưng mà chuyện binh lính phái ra là lang quân hổ tướng hay là lũ mèo bệnh thì nhà nào thì nhà đó tự biết với nhau mà thôi!
Hàn Huyền Linh nhíu mày, nói:
– Cha, nếu như nhà nào cũng đều không tận lực, như vậy sao có thể diệt hai nhà Ngô Diệp đây? Cho dù có vây đánh, nhưng nhà nào cũng bo bo lo giữ thân nhà nấy thì trận này quả là dữ nhiều lành ít.
Nhị tông chủ mĩm cười:
– Chuyện đó chúng ta lo nhiều làm gì, nếu nói lo lắng thì nên để cho nhà họ Tô, họ Tiêu cùng với nhà họ Phạm đi mà lo lắng mới phải, bọn họ cùng với hai nhà Diệp Ngô là tử địch với nhau, mấy nhà này so với chúng ta còn muốn diệt hai nhà Ngô Diệp hơn gấp trăm lần. Đánh thì đương nhiên phải đánh, nhưng đánh làm sao, đánh thế nào thì phải lên chiến trường mới biết được.
– Nhị đệ nói không sai!
Đại tông chủ chậm rãi gật đầu thốt :
– Hôm nay hội nghị, chủ yếu để báo cho các ngươi biết là Đông Hải ta sẽ xuất binh, nhưng đó đều là căn cơ của Hàn gia ta, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, quyết không thể để gia tộc tiêu hao nguyên khí vô ích được!
Sau khi ngừng lại một chút, Đại tông chủ quay sang Hàn Huyền Xương nói:
– Huyền Xương, lần này xuất binh sẽ do ngươi dẫn quân, ý ngươi thế nào?
Hàn Huyền Xương cúi đầu cung kính đáp:
– Vâng, Huyền Xương xin lĩnh mệnh!
Hàn Huyền Linh vội la lên:
– Phụ thân, nhị bá, Xương đệ chưa ra chiến trường lần nào, lần nãy xuất binh xin để con dẫn binh đi thôi!
Đại tông chủ khoát tay, nói:
– Lần này dẫn binh, đánh nhau chỉ là phụ, làm thế nào bảo toàn binh lực của Hàn gia ta mới là trọng yếu nhất. Nói về dẫn binh đánh trận, Huyền Xương không thể hơn ngươi, nhưng bàn về điều phối nhân lực, tính toán mưu lược, ngươi lại không bằng Huyền Xương. Nếu Huyền Xương đã đồng ý dẫn binh ra trận, như vậy việc này cứ quyết định như thế đi!
Hàn Huyền Linh thở hắt ra nói:
– Huyền Linh cẩn tuân sự phân phó của phụ thân!
Nói đoạn quay lại vỗ nhẹ lên vai của Hàn Huyền Xương, hòa nhã nói:
– Tam đệ, lần này ra chiến trường, hết thảy đều phải cẩn thận! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Hàn Huyền Xương khẽ cười, thần sắc bình tĩnh nói:
– Tạ nhị ca quan tâm.
Hàn Mạc cuối cùng nhịn không nổi nói chen vào:
– Đại gia gia, con cũng muốn ra chiến trường cùng cha nữa!
Hàn Huyền Xương bèn nhíu mày nói:
– Mạc nhi không được hồ nháo, đây là dẫn quân đánh trận, ngươi đi theo làm cái gì? Đây không phải chỗ để chơi đùa!
Hàn Mạc đáp:
– Cha, nếu là đi chơi thì có cho Mạc nhi cũng không đi. Chính bởi là đi đánh trận nên Mạc nhi mới muốn theo phụ thân đi lịch lãm một phen, nam nhi Hàn gia ta không sớm thì muộn cũng phải xông pha nơi chiến trường. Tám trăm Phong kỵ của con nếu không có trải qua chân chính đánh giết thì đao bén cũng trở nên rỉ sét mất thôi!”
Hàn Huyền Xương không trả lời, đưa mắt nhìn sang Đại tông chủ.
Đại tông chủ lại cũng không mở lời ngay ngay mà chuyển hướng nhìn qua Nhị tông chủ.
Hàn Chính Khôn từ ái nhìn Hàn Mạc, cười nói:
– Người trẻ tuổi muốn được tôi luyện nhiều đương nhiên là việc tốt, hổ con nếu không ra ngoài săn bắt thì vĩnh viễn không thể biến thành một đầu mãnh hổ được!
Hàn Mạc thần tình hớn hở nói:
– Gia gia, người cho con đi nhé?
Hàn Chính Khôn khề khà cười:
– Ngươi nếu như đã muốn đi, vậy thì đi đi thôi. Chẳng qua ta còn phải nói cho ngươi biết, trong khi theo quân là phải tuân thủ quân quy, hết thảy phải nghe cha ngươi chỉ huy, không được tùy tiện tỏ vẻ anh hùng. Tám trăm Phong Kỵ của ngươi cũng không phải là từ trên trời rơi xuống mà là thép tốt vốn nên dùng làm lưỡi đao bén, còn nếu ngươi phạm phải sai sót gì, đừng nói chỉ mình cha ngươi trách phạt mà sau khi trở về nhà ta còn xử trí theo gia pháp nữa đó!”
Hàn Mạc cười khà khà:
– Xin mọi người yên tâm,lời của phụ thân con chưa bao giờ dám không nghe cả!”
Thấy Hàn Mạc đã được cho đi, Hàn Nguyên vội vàng nói với vào:
– Gia gia, con. . . con cũng muốn đi cùng nhị bá nữa.
Đại tông chủ liền lắc đầu nói:
– Không được! Chuyện tiểu Ngũ theo quân đi là do ta muốn rèn luyện đội kỵ binh của hắn, để cho bọn họ biết được sự tàn khốc của chiến tranh là như thế nào. Còn ngươi cũng muốn đi theo là tại sao hả? Trấn phủ quân đã đủ để ngươi rèn luyện rồi, cứ theo phụ thân ngươi rèn luyện tại Trấn Phủ Quân cho thật tốt đi là được.
Hàn Nguyên trong lòng thất vọng, nhưng hắn biết nếu Đại tông chủ đã đưa ra quyết định thì từ trước đến nay khó mà sửa đổi lại được, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn Hàn Mạc. Hàn Mạc thấy thế liền cười khì khì, làm một cái mặt quỷ trêu Hàn Nguyên.
Nghĩ tới sắp sửa có thể mang theo tám trăm Phong Kỵ ra chiến trường rèn binh, trong lòng Hàn Mạc không có chút khẩn trương nào mà càng nhiều hơn chính là hưng phấn.
Chẳng những hắn hy vọng lần chiến tranh này có thể tiêu diệt Diệp Ngô hai đại thế gia, càng hy vọng hơn có thể kinh qua trận chiến này để mài giũa khiến đội Phong kỵ của mình trở thành lưỡi đao sắc bén chân chính mà mình nắm trong tay.