– Linh lực thật bá đạo!
Cát Thanh bị đẩy lui cũng kinh hô sợ hãi. Mục Trần cũng thực lực ngang ngửa Linh Luân cảnh hậu kỳ như họ, nhưng hắn lấy một địch hai vẫn thừa sức chiếm thế thượng phong.
Trong lúc cả hai còn đang chấn động, thì dao động mãnh liệt nóng cháy đã xuất hiện trước mặt. Bên phía Mục Trần, có một linh trận đỏ rực hơn mười trượng đang dần dần hiện lên.
– Linh trận?
Nhìn thấy trận đồ nọ, Cát Thanh trừng mắt kinh hãi, tên kia không ngờ còn là một Linh Trận sư?
“Uồm”
Trong quang trận rực lửa nọ, một tiếng hổ gầm vang vọng, đột ngột xuất hiện một con viêm hổ dũng mãnh từ trong linh trận chui ra mang theo dao động cuồng dã, xông lên như điện vọt qua tấn công hai người.
– Cùng lên!
Nhận thấy sự cuồng bạo từ viêm hổ kia, Cát Thanh vội quát lên.
– Cửu Kiếm quyết!
– Đại La chưởng!
Hai người cùng lúc phát động linh quyết mạnh nhất của mình, linh lực cuồn cuộn trùng kích vào viêm hổ.
Sóng khí nóng cháy nổ bùng thổi ra, những chiếc lá nằm trên phiến đất rừng lập tức bốc cháy, hai người Cát Thanh bị đánh lui một đoạn xa, lảo đảo đứng không vững.
– Tên này quá mạnh, mau lui!
Cát Thanh sắc mặt tái mét, cả hai dốc toàn lực lại không nhận được chỗ nào tốt, hẳn nhiên đã hoàn toàn đánh giá sai thực lực của Mục Trần, lựa chọn khôn ngoan lúc này dĩ nhiên là rút chạy.
“Vụt!”
Bất quá ngay lúc đó, một tiếng phá gió nặng nề truyền tới, một cái bóng mờ tỏ xuất hiện trước mặt cả hai, song chỉ lóe kim quang mang theo chỉ phong sắc bén dừng ngay cổ họng cả hai.
Thân hình hai người liền cứng lại, không dám nhúc nhích chút nào, vẻ hoảng sợ trong mắt cũng bừng lên.
– Bản lĩnh có chừng này mà cũng học đòi ngươi khác đi cướp bóc, không phải tự cao quá đó chứ?
Mục Trần mỉm cười nhìn hai gương mặt trắng bệch không còn hột máu.
– Ngươi…
Cát Thanh cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Mục Trần.
Mục Trần cười nhạt, đổi chỉ thành chưởng, lật tay đập một phát lên ngực hai người. Kình phong dữ dội đánh cả hai hộc máu văng ra, cơ thể liền uể oải khó chịu.
– Tiếp theo các ngươi hẳn biết nên làm gì chứ nhỉ?
Mục Trần ngồi xổm trước mặt hai người, nhẹ cất tiếng.
Cát Thanh nhìn nụ cười nhẹ của Mục Trần mà trong lòng lạnh ngắt. Nhìn qua người kia, chỉ đành cắn răng không cam, một đạo hào quang từ mi tâm bắn ra, chui vào ấn ký trên trán Mục Trần, khiến màu đỏ sáng lên một chút. Còn ấn ký của hai người lại ảm đạm vô quang, có vẻ như lúc nào cũng có thể biến mất.
Mục Trần đứng dậy, gọi Mặc Lĩnh tới, bảo tên kia lấy đi linh khí trên ấn ký của tên thứ ba bị thương từ lúc đầu.
– Các vị, nếu có ai muốn đánh nhau với ta, tại hạ cực kỳ hoan nghênh, bất quá nên chuẩn bị cho kỹ, ba vị này chính là tấm gương….
Mục Trần ngẩng lên quát lớn về phía cánh rừng âm u. Hắn cảm nhận rõ những khí tức tiềm ẩn trong đó, hầu như đều có ý định tương tự mấy người Cát Thanh, muốn hưởng lợi từ hắn.
Trong rừng rậm vẫn lặng ngắt như tờ, nhưng mấy kẻ trong đó không ít người sinh ra tâm ý muốn lui. Tên kia thực lực quá mạnh, rõ ràng chỉ là Linh Luân cảnh hậu kỳ lại có thể dễ dàng đánh bại ba cường giả ngang cấp. Kẻ đó e rằng chỉ có cao thủ Thần Phách cảnh mới đủ sức đối phó.
Mục Trần quát xong, cũng chẳng cần kiểm chứng họ có nghe hay không, hành động giết gà dọa khỉ hẳn có hiệu quả không tồi. Tuy nói hắn cũng muốn thăng cấp ấn ký, nhưng mấy kẻ kia chỉ có ấn ký cấp 1, làm sao đủ sức hấp dẫn hắc chứ, chỉ tổ phí thời gian.
– Đi.
Mục Trần liếc ba người sắc mặt tái mét nằm trên đất, dẫn theo Mặc Lĩnh đi vào rừng rậm sâu thẳm.
Cát Thanh nhìn Mục Trần đi xa, nghiến răng bò dậy. Vốn là một chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ chưa bắt được gà lại mất nắm thóc.
– Giờ làm sao đây? Tên kia lợi hại quá, e rằng trong Linh Luân cảnh không kẻ nào là đối thủ của hắn.
Một tên nhìn theo bóng dáng Mục Trần, đau khổ nói.
Cát Thanh trừng mắt lạnh lùng:
– Tiểu tử này đúng là lợi hại, bất quá cũng không phải vô địch thiên hạ.
– Ngươi có biện pháp?
– Hừ, tìm đại ca ta, hắn là người được tham gia Linh Lộ, hiện giờ đã bước vào Thần Phách cảnh, giải quyết tên này hẳn là không khó.
Cát Thanh cười lạnh nói.
– Tham dự Linh Lộ?
– Thần Phách cảnh?
Hai tên đồng bọn kinh hô, gương mặt chấn động, không ngờ được Cát Thanh lại còn một vị đại ca lợi hại như vậy.
– Đi theo ta đi, ta có linh bàn, có thể cảm ứng vị trí của đại ca, hắn cũng đang ở trong khu vực này. Bắt được tên kia rồi, ta phải nhổ sạch răng của hắn ra.
Cát Thanh cắn răng lết đi, phóng người về một phương hướng. Hai người kia thấy vậy vội đuổi theo.
– Mục ca, sẽ không có phiền toái nữa chứ?
Mặc Lĩnh theo sau Mục Trần cũng lo lắng cảnh giác nhìn chung quanh.
– Ba tên khi nãy thực lực không tồi, mấy kẻ phía sau họ còn yếu hơn, thành ra tạm thời chẳng có kẻ đui nào dám động tới hai ta.
Mục Trần cười, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nói:
– Bất quá chúng ta xâm nhập Bắc Thương giới ắt sẽ gặp nhiều kẻ lợi hại. Người vào đây cũng mấy vạn, vài tên từ Linh Lộ chui ra cũng khá lợi hại. Cái khảo nghiệm này cũng chỉ mới bắt đầu thôi.
Mặc Lĩnh cười đau khổ. Từ linh viện trổ hết tài năng đạt được danh ngạch Ngũ Đại Viện, không ai không xuất chúng, vậy mà bây giờ lại thả cá đám trâu bò vào một chỗ, thật sự cạnh tranh thế này quá mức đi a.
Mục Trần thở nhẹ một hơi, con ngươi thâm thúy nhìn xa xăm. Trong Linh Lộ hắn đối đầu không ít kẻ, mấy tên thuận lợi thông qua đều có thực lực tăng vọt, không chừng đều đột phá Thần Phách cảnh rồi cũng nên.
Mục Trần mấp máy môi, hắn chưa bao giờ muốn bại trong tay kẻ nào. Dù bọn họ thuận lợi hoàn thành Linh Lộ, có được nghi thức tế lễ quan trong của Linh Lộ mà nhận được sức mạnh, nhưng hắn đã từng khiến bọn chúng trong Linh Lộ cúi đầu nhận thua, thì ở trong Đại Thiên thế giới này hắn cũng có thể làm được.
Mục Trần nắm chặt tay. Xem ra đã đến lúc phải luyện đạo Sâm La Tử Ấn thứ ba…
Lúc giao chiến với Liễu Kinh Sơn luyện ra bốn đạo hắc ấn cũng nhờ có sức mạnh Cửu U Tước. Thế nhưng hiện tại chỉ có sức mạnh bản thân đương nhiên là không được, dầu vậy có lẽ đạo thứ ba đã manh nha làm được.
Nếu có thể thành công, thì thực lực hiện tại cũng thừa sức đánh lui cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ.