Cô ngây người tại chỗ.
Hoắc Hi.
Cô quay đầu trở về trong phòng, tìm được di động của mình, tìm tin tức về Hoắc Hi, trên tin nói, anh đã ra nước ngoài học tập. Di động không có phương thức liên hệ của anh, nhưng cô nhớ rõ số điện thoại của anh, cô bấm số gọi cho anh.
Hồi lâu, điện thoại kết nối được, giọng nói của anh vang lên: “Xin chào, ai đấy?”
“Hoắc Hi……” Cô nhỏ giọng gọi anh, nghẹn ngào mấy lần: “Em là…… Kiều Kiều……”
Điện thoại dập đánh cụp một tiếng.
Khiến cho chàng trai kia quên mất cô, không đến mức khổ sở bi thương.
Trời cao đã nghe thấy lời khẩn cầu của cô, cô nên vui vẻ mới đúng. Nhưng tại sao, nước mắt cô lại rơi ào ạt như thế, đau lòng đến tột đỉnh, tựa như bị một mũi dao xẻo từng nhát vào tim, đau đến mức cô không thể thở nổi.
Cửa phòng bị gõ vang, Kiều Vũ đứng ở cửa, nhíu mày nhìn cô: “Rốt cuộc làm sao đấy?”
Cô nhào về phía anh, chui vào trong lòng ngực anh. Kiều Vũ sửng sốt, duỗi tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng chụp đầu cô, “Sao vậy? Nói với anh hai, ai bắt nạt em?”
Cô rốt cuộc đã tìm được gia đình mà cô cô tha thiết ước mơ, cũng mất đi chàng trai mà cô thương mến.
Cô đã trở về làm Kiều Tiều, lại trở thành fan của anh.
Giữa muôn vàn fan, một kẻ bé nhỏ không đáng kể.
Bóng câu qua cửa sổ, một ngày nào đó, cô tới New York gặp anh. Cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh, anh đội mũ, xách theo túi mua hàng, cúi đầu đi ra ngoài.
Cô cứ đứng ngây ra tại chỗ, không nhịn được nhẹ giọng gọi: “Hoắc Hi.”
Anh quay đầu nhìn lại. Vẫn là gương mặt thờ ơ kia, khi anh nhìn cô, tựa như ánh mắt nhìn một người xa lạ. Cô nhịn xuống nỗi nghẹn ngào, thật cẩn thận vươn tay, muốn túm lấy góc áo anh, “Hoắc Hi, anh không nhớ em ư?”
Anh nghiêng người tránh đi, ở cánh cửa cách đó không xa, có một cô gái xinh đẹp vẫy tay với anh, “Đi thôi anh.”
Anh nhìn qua, sự thờ ơ trong đáy mắt nháy mắt hóa thành dịu dàng, bước nhanh đi qua.
Thịnh Kiều cứ đứng nhìn như vậy, nhìn anh nắm tay cô gái kia, bàn tay anh bao lấy bàn tay nhỏ của cô ấy, đến đầu ngón tay cũng toát lên sự dịu dàng.
Cô im lặng gọi anh, Hoắc Hi.
Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không đáp lại cô.
…
……
Triệu Ngu đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một hộp cơm, đi đến cạnh người thân đang ngồi bên mép giường, thấp giọng nói: “Ăn chút gì đi.”
Anh không nói lời nào, chỉ nắm bàn tay cô gái nằm trên giường bệnh.
Triệu Ngu ngồi xổm xuống: “Hoắc Hi, anh muốn để lúc Tiểu Kiều tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của anh sao?”
Mí mắt anh giật một cái.
“Vừa rồi bên cục cảnh sát gọi điện thoại, nói bọn bắt cóc đã khai ra rồi, tất cả đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt, Tiểu Kiều cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”
Anh vẫn không nói lời nào, chỉ nhận lấy hộp cơm trên tay cô nàng, mở ra, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng.
Triệu Ngu thở dài.
Cô nàng không cách nào tưởng tượng được, Hoắc Hi sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Lúc Đinh Giản phát hiện có gì sai sai, liên hệ tổ chương trình báo cảnh sát, cảnh sát căn cứ vào lời kể của họ, lấy ảnh chụp của cô gái vừa được cứu ra từ trong sông cho họ xem.
Khi ba tên bắt cóc trèo được lên bờ, cảnh sát đã đuổi tới, không trốn kịp nữa, nhưng ngàn vạn lần không thể vác trên lưng tội danh giết người, chúng bèn vội vàng nói cho cảnh sát trong xe còn có một người.
Lúc Thịnh Kiều được cứu lên, bởi vì não bị va chạm và thiếu Oxy trong thời gian dài nên cô lâm vào hôn mê. Khi mấy người Triệu Ngu đuổi tới bệnh viện, họ nhìn thấy Hoắc Hi ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Ban đầu, họ còn tưởng rằng mình nhìn lầm, Lê Nghiêu hỏi: “Hoắc Hi? Anh ở đây làm gì?”
Anh ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt đỏ như máu, giọng nói trầm khàn: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Họ còn chưa kịp khiếp sợ, phòng cấp cứu đã đầy bác sĩ ra ra vào vào, ai cũng lo lắng đề phòng, may mà giải phẫu thành công, Thịnh Kiều khôi phục lại các dấu hiệu của sự sống, nhưng bác sĩ nói, có thể tỉnh lại hay không thì còn chưa biết.
Nếu như anh tới sớm một chút thì tốt rồi, nếu như anh lên chuyến máy bay sớm nhất, nếu như anh không tốn nhiều thời gian thuê xe thế, nếu như……
Nhưng đều đã không còn kịp nữa rồi.
—— ngày mai có lẽ em không thể quay về rồi.
—— tại sao ạ?
—— bởi vì, anh tới tìm em đây.
Muốn ôm lấy em, hôn lên đôi mắt vui vẻ của em, nghe em gọi tên anh bằng giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại của em. Anh cầm tay cô, thấp giọng hỏi cô: “Không phải em nói rất nhớ anh sao? Anh tới tìm em đây, em có vui không?”
Nếu như em vui, xin hãy mở mắt nhìn anh đi.
Bàn tay nhỏ trong tay anh đột nhiên khẽ run một chút.
Triệu Ngu bên cạnh đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Hoắc Hi, Tiểu Kiều đang khóc!”
Anh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt cô gái trên giường bệnh tái nhợt, khóe mắt có giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
Triệu Ngu chạy như bay ra ngoài: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Hai tay Hoắc Hi đều đang run, anh nhẹ nhàng lau đi dòng lệ bên khóe mắt cô, thì thầm gọi cô: “Kiều Kiều.”
Mày cô hơi nhíu lại.
Anh cúi người xuống, hôn lên trán cô, “Kiều Kiều.”
Sau một lúc lâu, anh nghe thấy giọng nói khản đặc suy yếu của cô: “Hoắc Hi……”
Người anh run lên, cô chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn nước mắt, nghẹn ngào: “Hoắc Hi.”
Anh cười rộ lên, sờ sờ mặt cô, ngón tay cọ qua má cô, thấp giọng hỏi: “Anh ở đây, em còn đau ở đâu không?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, vừa lay động, đầu lại đau, cô yếu ớt hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày.” Anh cười cười, cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch của cô, “Nhưng không sao, em đã tỉnh rồi, đừng ngủ tiếp nữa, được không?”
Cô nghe ra giọng nói trầm khàn của anh, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu gần như ứ máu của anh. Mà từ lúc cô mở mắt ra, anh vẫn luôn cười, dịu dàng như vậy, dịu dàng đến thế.
Hoắc Hi vờ như không thấy cô trong giấc mơ kia không phải là sự thật.
Anh trước mắt cô mới là sự thật.
Cô vẫn luôn không rõ, tình cảm mà cô dành cho Hoắc Hi rốt cuộc là thứ tình cảm gì. Đã làm fan của anh quá lâu rồi, đến cả sự yêu thích cũng trộn lẫn với sùng bái. Có đôi khi cô nhớ lại lời tỏ tình của anh đêm đó, đều giống như đang nằm mơ, sự yêu thích của anh dường như khiến cô hoài nghi cuộc đời này.
Mà hiện giờ, cô rốt cuộc hiểu rõ, cô thích anh, không hề giống như đuổi theo ánh sáng kia như một cái bóng, mà giống như đuổi theo một tình yêu thầm.
Cô biến thành Thịnh Kiều, mất đi cha mẹ người nhà, mất đi tất cả. Trong thế giới của mình cô, thứ duy nhất còn dư lại, chỉ có anh.
Cô nỗ lực vươn tay, ôm lấy cổ anh, mà anh dường như cũng cảm nhận được, bèn kề sát vào.
Anh nghe thấy cô nói: “Hoắc Hi, em yêu anh.”