Lý Thành Thiên xanh rờn nói. “Ta là phạm nhân, ngươi chính là đồng phạm! Nguyên trưởng lão, nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định!”
“Nào có lý này?” Nguyên Huyên có chút sốc với hắn. “Bần tăng định đuổi theo thí chủ ngăn cản tai hoạ, sao bây giờ trở thành đồng phạm rồi?”
“Ta nói cho trưởng lão nghe, ngươi chỉ cần chạy đi, ta liền lên huyện đầu thú, lúc đó sẽ khai ngươi ra, ta nằm giường trên ngươi nằm giường dưới nhưng là cùng một lao.”
Nguyên Huyên hồi hộp xoắn ống tay áo hai bên, lắp bắp nói. “Ta không ngờ ngươi vu oan cho ta… Ta… Cái đậu… Mô phật… Thiện tai thiện tai!”
Rốt cuộc Nguyên Huyên vì mặt mũi đành phải theo Lý Thành Thiên cùng về, hắn là hoà thượng không thể đi tù nha.
Dọc đường Nguyên Huyên mới biết rõ sự tình, vô cùng kinh ngạc với Lý Thành Thiên.
Bình thường người nhập ma sẽ quên chuyện trước kia, nhưng Lý Thành Thiên còn nhớ rõ, bất quá đồ sát nhanh như vậy cũng không cảm giác sướng tay như thế nào.
Hắn đi vào chỉ dùng một chiêu mà thôi.
Nguyên Huyên giải thích là, trong con người luôn có chân tâm cùng ma tâm, cho dù khai thác cái nào cũng mạnh lên như vậy.
Nhưng sử dụng ma tâm chỉ trong nhất thời, sau đó mỗi ngày sẽ chịu đựng thân thể suy bại, không kiềm chế được nữa, bản thân dâng hiến linh hồn cho cả ma tâm của mình.
Bởi vì tâm ma là tạm bợ, chân tâm mới là nguyên thủy, là cái lâu dài.
Ví dụ như một đứa trẻ luôn hồn nhiên hoạt bát, từ năm mười tuổi trở đi bị thay đổi môi trường sống, hình thành ma tâm, lúc hai mươi tuổi hắn trở thành ác nhân.
Có thể nhận ra ma tâm chỉ tồn tại trong người hắn mười năm, bằng phân nửa chân tâm, hắn lãng quên chân tâm không đồng nghĩa chân tâm không đi theo hắn, mà lúc nào cũng bên cạnh hắn.
Vậy nên dựa vào đạo lý này ma tâm vốn dĩ không mạnh bằng chân tâm.
Nhưng ma tâm bản chất u ám, dễ dàng che lấp chân tâm, cho nên con người đi vào ma đạo càng sâu rút ra càng khó.
Nghe xong Lý Thành Thiên mới hỏi, vậy ma đạo thực chất là gì.
Là trộm cướp, là chống lại chính đạo?
Nhưng chính tà cũng là do con người tự đặt ra, đó không phải thực chất.
Là hoà thượng giết người, vẫn là hoà thượng đi vào kỷ viện?
Cũng không phải, Nguyên Huyên giải thích, chỉ cần trong lòng không còn vướng bận, không còn nặng nhọc, đó là nơi không có ma đạo.
Phần Nguyên Huyên đã xong, tới phiên Kim Đào muốn nói.
Kim Đào nghĩ Lý Thành Thiên biết rành trị liệu thuật, bởi vì hắn đã từng cứu mình, nhưng hắn lại không cứu Trương Chúc Linh.
Thật lòng lúc đó Lý Thành Thiên tưởng chừng không còn khí lực, tự dùng Diệp Kinh Lôi cho mình cũng không xong, nói chi cứu người khác.
Cho tới khi bước vào nhập ma, vượt cấp, càng là không nghĩ tới, trong đầu hắn chỉ biết có mỗi hai chữ tàn sát.
Mà Trương Chúc Linh làm hắn nhập ma, cũng là làm hắn thoát ma.
Bất quá nghĩ lại, lần này Lý Thành Thiên tống cổ được Cái Đồ Chết Tiệt, trong hoạ có phúc.
Hắn không ngờ được, lúc đó vì quá đau thương, cho nên không màng tới cả đau đớn thể xác, đả thương chính mình.
Hiện tại phần Nhân Môn của hắn cũng là tổn thương nghiêm trọng.
Đã tới Lý gia thôn.
Lý Thành Thiên ẵm Trương Chúc Linh vào nhà, đặt nàng trên giường cây, Nguyên Huyên cố cúi thấp người nhét mình qua cánh cửa.
Các cửa đều đóng lại, đèn nhỏ thắp sáng.
Kim Đào đi tới giường, nhìn một chút Trương Chúc Linh, nói với Lý Thành Thiên. “Ngươi không cần lo lắng, tự lo cho mình trước đi, ta thấy ngươi thụ thương rất nặng!”
Lý Thành Thiên gật đầu, dù sao Kim Đào nói rất có lý.
Thế là hắn bước qua nơi khác ngồi xuống, đem ra toàn bộ Tinh Huyết Độc Nhãn, từng cái nuốt vào, vận dụng Diệp Kinh Lôi trị liệu.
Kim Đào nhảy lên giường, một đạo dương quang từ phía trên chiếu vào mặt, hắn nhìn lên là mái nhà bị thủng.
Thầm cảm thán, ném cái chén sứ lên trên đó, vừa vặn vá lại.
Bắt đầu làm thao tác, đột nhiên Kim Đào khựng lại, trợn mắt nhìn qua. “Lý đại ca, ngươi ổn không?”
Lý Thành Thiên nhướn mày, mở mắt ra nói. “Chuyện gì?”
“Ta… Ta xin lỗi! Cũng tại ta quên, không phải ba điều kiện, là bốn điều kiện. Ta thật lòng xin lỗi!”
Lý Thành Thiên không hiểu hắn muốn nói về cái gì.
Kim Đào khó khăn nói. “Điều kiện thứ tư… Cần dùng tuổi thọ ngươi đánh đổi cho nàng!”